5
Hôm đó, công ty đột xuất giao nhiệm vụ cần hoàn thành ngay lập tức.
Cả phòng việc tăng ca đến tận nửa đêm mới xong việc.
Nhìn ra con phố vắng tanh bên ngoài, tôi lưỡng lự một lúc rồi bấm số gọi cho Lê Thâm.
Không ai bắt máy.
Tôi đành phải cắn răng gọi một chiếc taxi.
Trùng hợp thay, cổng khu nhà đang sửa đường, taxi không thể vào.
Tôi chỉ còn cách xuống xe ở ngã ba đường.
Quấn chặt áo khoác, tôi bước vội về phía trước.
Những hình ảnh trong quá khứ bất giác ùa về trong tâm trí.
Luôn có cảm giác ánh mắt lạnh lẽo nào đó đang dõi theo sau lưng.
Tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đến cuối cùng, tôi gần như phải chạy.
Vừa chạy, tôi vừa bấm gọi cho Lê Thâm.
Lần này, điện thoại bắt máy.
Tôi run rẩy qua điện thoại: “Lê Thâm, em vừa tan , có cảm giác có người đi theo sau em.”
Đầu dây bên kia vang lên một tiếng khúc khích.
Là giọng của Tống Nhã Nhã.
“Chị Ôn, chị không thể vì từng trải qua chuyện tồi tệ mà nghi ngờ cả thế giới này đều là người xấu chứ.”
Ngay sau đó, điện thoại chuyển sang tay Lê Thâm.
“Ôn Doanh, giờ hình an ninh rất tốt, có phải em lại bị hội chứng hoang tưởng không? Hôm nay Nhã Nhã bị sốt, Giang Vọng đi công tác, đang ở bệnh viện với ấy.”
“Em đừng nghĩ nhiều, xong việc ở đây sẽ về ngay.”
“Nhưng Lê Thâm…”
“Được rồi, phải đi lấy thuốc cho Nhã Nhã. Vậy nhé.”
Cuộc gọi bị cúp máy.
Tôi cắn chặt răng, nước mắt chực trào, bước chân càng nhanh hơn.
Cuối cùng, khi bước qua khúc cua cuối cùng, cổng khu nhà đã hiện ra trước mắt cùng với chòi bảo vệ.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, mới nhận ra cả người đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Ngay lúc đó, một bàn tay thô ráp bất ngờ bịt chặt miệng tôi từ phía sau.
Một lực kéo mạnh lôi tôi về phía con hẻm tối sau lưng.
Cảm giác sợ hãi quen thuộc trong ký ức lập tức ập đến.
Tôi gần như có thể đoán trước điều gì sẽ xảy ra.
Cảnh tượng đêm bảy năm trước chồng lên khoảnh khắc hiện tại.
Người phía sau ghé sát vào tai tôi, khẩy.
“Bảy năm rồi không gặp, vẫn cuốn hút như ngày nào!”
Tôi dựng tóc gáy!
Là tên phạm nhân năm đó!
“Nếu không phải báo cảnh sát, tôi đã không phải ngồi tù bảy năm trời.”
“Cô có biết tôi sống trong tù như thế nào không?”
“Có vẻ tối hôm đó tôi dạy dỗ chưa đủ. Hôm nay, tôi sẽ khiến hiểu thế nào là nỗi đau thực sự.”
Bóng đen phủ xuống.
Thế giới của tôi một lần nữa chìm vào bóng tối.
6
Sau khi lấy thuốc cho Tống Nhã Nhã, Lê Thâm đột nhiên thấy mí mắt phải giật liên hồi.
Ngay cả trong lòng cũng dấy lên cảm giác bất an.
Tống Nhã Nhã có lẽ nhận ra sự khác lạ của .
“Anh đang lo lắng cho chị Ôn sao?”
“Nếu thật sự không yên tâm, em tự lo mà…”
Lê Thâm Tống Nhã Nhã đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt.
Lòng lại mềm nhũn.
Chứng rối loạn của Ôn Doanh không phải ngày một ngày hai.
Chắc lần này cũng không có gì nghiêm trọng.
Có lẽ chỉ bịa chuyện để ép về nhà.
Dù sao, giữa và Tống Nhã Nhã luôn rõ ràng, chưa từng vượt qua giới hạn.
Ôn Doanh không nên nghi ngờ như thế.
Nghĩ , Lê Thâm giả vờ bình thản : “Không sao, em vẫn đang sốt mà, sẽ ở lại trông em.”
“Ôn Doanh không sao đâu, ấy chỉ đang giận dỗi thôi, ngày mai về dỗ là ổn.”
“Vậy đừng đi tối nay không?”
Tống Nhã Nhã rưng rưng nước mắt, Lê Thâm không thể từ chối.
“Được, em ngủ đi, sẽ ở đây, không đi đâu cả.”
Cả tuần qua, không phải Lê Thâm cố không nghe điện thoại của Ôn Doanh.
Hôm đó, sau khi ra ngoài, định bình tĩnh lại rồi sẽ về lành với .
Nhưng bất ngờ nhận nhiệm vụ khẩn cấp từ cơ quan.
Thậm chí chưa kịp báo với Ôn Doanh, đã phải nộp điện thoại.
Đến hôm nay, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, mới nhận lại điện thoại.
Đúng lúc đó, Giang Vọng gọi báo Tống Nhã Nhã bị bệnh, ở nhà một mình và không nghe máy.
Giang Vọng đang công tác xa, không thể về , đành nhờ Lê Thâm qua xem giúp.
Khi Lê Thâm đến nơi, Tống Nhã Nhã đã sốt đến mức mê sảng.
Miệng liên tục gọi tên , bàn tay nhỏ còn nắm chặt lấy góc áo không buông.
Thực ra, Lê Thâm không phải không biết cảm của Tống Nhã Nhã dành cho mình.
Trong mối quan hệ mập mờ này, đôi khi cũng cảm thấy rung .
Có lẽ vì trước đây, chưa từng cảm nhận thứ mãnh liệt như thế.
Dù biết mối quan hệ này không thể kéo dài, vẫn tham lam đắm chìm trong cảm giác mới mẻ đó.
Nhưng Lê Thâm luôn tỉnh táo nhận ra, vợ , cả đời này, chỉ có thể là Ôn Doanh.
Hôm cãi nhau, đôi mắt đỏ hoe của Ôn Doanh khi chất vấn .
Lê Thâm cảm thấy tim mình đau như dao cắt.
Anh đúng là một tên khốn nạn!
Dựa vào sự hiểu biết của về , hôm đó, Ôn Doanh có lẽ định lời chia tay với .
Bao năm bên nhau, luôn nhẹ nhàng, ngay cả lớn tiếng với cũng chưa từng.
Lê Thâm không dám tưởng tượng, nếu Ôn Doanh thực sự thốt ra hai chữ đó, sẽ ra sao.
Vậy nên, đành vội vàng bỏ đi trước.
Tuy nhiên, đã quyết định, sau khi Tống Nhã Nhã khỏi bệnh, sẽ chấm dứt hoàn toàn với ấy.
Sau này, sẽ là một người chồng tốt của Ôn Doanh, còn Tống Nhã Nhã chỉ là của Giang Vọng.
Sau khi Tống Nhã Nhã ngủ, Lê Thâm nhẹ nhàng rút cánh tay khỏi người .
Anh bước ra cửa sổ, lấy điện thoại gọi cho Ôn Doanh.
Nhưng mãi không có ai bắt máy.
Lê Thâm cau mày.
Chuyện gì ? Ngủ rồi sao?
Hay vẫn còn giận, không muốn nghe máy?
[Vợ ơi, đừng giận nữa, chuyện hôm đó là sai, sau này sẽ không thế nữa. Ngày mai về, em muốn đánh muốn mắng thế nào cũng , chỉ cần em tha thứ.]
Anh soạn xong tin nhắn rồi lại xóa hết.
Thôi , để mai về giải thích trực tiếp.
Dù sao, và Ôn Doanh vẫn còn cả đời để ở bên nhau.
7
Sáng hôm sau, Giang Vọng từ nơi công tác trở về.
Lê Thâm chào rồi lái xe đến cơ quan.
Trên đường, gọi vài cuộc cho Ôn Doanh, từ không ai bắt máy, đến lúc máy bận.
Lê Thâm thầm nghĩ, lần này mình thật sự quá đáng, không trách giận dỗi không muốn chuyện.
Nghĩ ngợi một lúc, đã đến cơ quan.
Lê Thâm, với sự nghiêm túc trong công việc suốt những năm qua, giờ đã không còn là một cảnh sát nhỏ ở đồn.
Các đồng nghiệp qua lại đều chào .
“Anh Lê, nghe sắp kết hôn, chúc mừng nhé!”
“Anh Lê đúng là vệ sĩ trung thành của chị dâu, theo đuổi chị ấy bao nhiêu năm trời.”
“Thật là có nhân thành quyến thuộc, Lê đúng là có phúc!”
“Cảm ơn mọi người, hôm nào mời mọi người ăn kẹo cưới nhé.”
Lê Thâm có lẽ không nhận ra rằng khóe miệng mình đã vô thức nở một nụ tươi.
Ngày 18 tháng 9, chính là ngày mai.
Là ngày đã hẹn với Ôn Doanh đi đăng ký kết hôn.
Anh đã xin nghỉ phép cưới, chỉ cần hôm nay trôi qua, Ôn Doanh sẽ chính thức là vợ của .
Nghĩ đến đây, bước chân của Lê Thâm trên cầu thang trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Khi đi ngang qua phòng thẩm vấn, vô thức liếc vào bên trong.
Chỉ một cái thôi cũng đủ khiến toàn thân lạnh buốt, như bị sét đánh trúng.
Anh không tin vào mắt mình, túm lấy cánh tay đồng nghiệp, run rẩy hỏi:
“Người bên trong đó là ai? Phạm tội gì?”
Trái tim Lê Thâm như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, đến cả hô hấp cũng trở nên đau đớn.
Đồng nghiệp có chút bối rối trước phản ứng của , lục tìm một tập tài liệu và đọc:
“Người nghi tên Hứa Chí Cường, 52 tuổi, thất nghiệp, bảy năm trước có tiền án hiếp dâm. Một tuần trước vừa mãn hạn tù.”
“Hồi 0 giờ 30 phút hôm nay, tại cổng khu dân cư Tùng Giang Hoa Viên, đối tượng đã cố gắng cưỡng hiếp một phụ nữ. Người phụ nữ đó đã báo cảnh sát, tên là…”
Nghe đến Tùng Giang Hoa Viên, Lê Thâm đã cảm thấy bất an.
Tùng Giang Hoa Viên chính là khu dân cư mà và Ôn Doanh đang sống.
Nghĩ đến cuộc gọi cầu cứu của Ôn Doanh vào hôm qua, không dám nghĩ thêm nữa, chỉ mong rằng đó là một sự trùng hợp.
Đồng nghiệp đọc đến đây thì ngừng lại, ngẩng đầu Lê Thâm với ánh mắt không thể tin nổi.
Lê Thâm siết chặt vai người đồng nghiệp, hét lên:
“Nói đi!”
“Người phụ nữ đó… tên là Ôn Doanh, số CMND là 4301001992…”
“Anh Lê, chắc chỉ là trùng tên thôi, chị dâu chắc chắn không sao đâu!”
Cả người Lê Thâm chao đảo, đầu óc quay cuồng.
Dù có trùng tên, số CMND không thể nhầm lẫn.
Cuộc gọi hôm qua của Ôn Doanh là một cuộc gọi cầu cứu!
Vậy mà … đã gì?
Anh đã vì Tống Nhã Nhã mà cúp máy, bỏ mặc lời cầu cứu của !
Lê Thâm giận dữ mạnh vào tường.
Sau đó, lao thẳng vào phòng thẩm vấn, túm cổ áo Hứa Chí Cường.
“Mày, thằng cầm thú! Mày đã gì Ôn Doanh? Mày dám sao?”
Hứa Chí Cường ngẩng đầu lên, thấy Lê Thâm thì nhếch môi hiểm độc.
“Hóa ra là , cảnh sát Lê?”
“Năm xưa chính đã tống tôi vào tù, tôi còn chưa kịp cảm ơn đấy!”
Cơn thịnh nộ bùng lên, Lê Thâm siết chặt cổ áo hắn ta, lực tay ngày càng mạnh.
Hứa Chí Cường khẩy, để lộ hàm răng vàng khè.
“Haha, quên không , … vẫn ngon như ngày nào!”
“Mày là đồ khốn! Tao sẽ mày!”
Cả phòng trở nên hỗn loạn.
Lê Thâm biết là phạm luật và có thể bị trừng .
Nhưng lúc này, chỉ muốn chết tên cầm thú trước mặt mình.
Thấy Hứa Chí Cường sắp tắt thở, mấy cảnh sát khác vội lao vào kéo Lê Thâm ra.
Hứa Chí Cường thở hổn hển, vừa ho vừa nham hiểm.
“Anh có biết không, ta đến phút cuối vẫn gọi tên .”
“Cô ta coi là người cứu rỗi, còn lúc đó ở đâu?”
Lê Thâm ngã quỵ xuống đất, tựa lưng vào tường, nước mắt rơi lã chã.
Hứa Chí Cường là kẻ cầm thú, chính còn tệ hơn.
Người đáng chết chính là !
Bạn thấy sao?