Lời Thổ Lộ Bất [...] – Chương 1

Buổi tối hôm tụ họp sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi đã lấy dũng khí vì rượu để thổ lộ với chàng trai nổi tiếng nhất trường – Chu Mạc, người đang say khướt.

Tôi còn lén hôn ấy.

Tôi tưởng rằng ấy sẽ không nhớ vì say.

Hơn một năm sau tụ họp, trong một trò chơi thật lòng thật dạ trên bàn rượu, có người hỏi ấy mất nụ hôn đầu tiên khi nào.

Anh ấy buồn bã tôi một cái: “Buổi tối tụ họp sau khi tốt nghiệp cấp ba.”

Tôi đứng chết lặng, hóa ra ấy biết hết mọi chuyện…

1

Buổi tối tụ họp sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi đến muộn vì có việc.

Khi tôi tới, tôi vừa gặp đúng lúc hoa khôi đang tỏ với Chu Mạc.

Hoa khôi cầm bó hoa, hơi ngượng ngùng vẫn tự tin: “Chu Mạc, em không phải là người giỏi chủ , em không muốn để lại tiếc nuối.”

“Em thích , có thể trai em không?”

Các học bắt đầu hét lên ủng hộ.

“Đồng ý đi, đồng ý đi.”

“Hoa khôi và hot boy là trời sinh một cặp.”

Tôi kìm nén trái tim mình, giả vờ hét theo họ: “Đồng ý đi, đồng ý đi.”

Chu Mạc đột nhiên về phía tôi với ánh mắt buồn bã.

Cuối cùng, ấy từ chối hoa khôi.

Các học đều ngỡ ngàng.

Hoa khôi khựng lại một chút, rồi nhẹ, dường như ấy không bất ngờ.

“Không sao, chúng ta nhé, mọi người cũng đừng quá ngạc nhiên, tiếp tục ăn uống thôi.”

Cô ấy tỏ ra bình thản chào đón các học, như thể người thất vọng vừa rồi không phải là ấy.

Trong lòng tôi không khỏi cảm thán, ngưỡng mộ sự can đảm và sự thản nhiên của ấy.

2

Tôi tìm một góc ngồi xuống.

“Ngay cả hoa khôi cậu ấy còn không thèm để ý, ai mới lọt vào mắt cậu ấy chứ?” Một học bên cạnh thì thầm.

Đúng , ngay cả hoa khôi như thế mà ấy cũng không để mắt đến…

Lòng tôi càng thêm tự ti.

Nhưng mọi người nhanh chóng trở lại bình thường sau màn tỏ thất bại này.

Nhiều người bắt đầu mời rượu Chu Mạc.

Chu Mạc vừa là học bá thần thánh vừa là hot boy, luôn thu hút sự ý.

Đặc biệt sau khi tuyển thẳng vào trường A, ấy lại càng trở thành đối tượng mọi người hâm mộ.

Anh cũng là người mà nhiều thầm , bao gồm cả tôi.

Tôi trốn trong góc ấy tỏa sáng, tay cầm ly rượu siết chặt, không dám tiến thêm bước nào.

Tôi không dám bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình, chỉ lặng lẽ uống rượu.

Chẳng mấy chốc, Chu Mạc ngồi xuống bên cạnh tôi, niềm vui và sự phấn khích len lén dâng lên trong lòng tôi.

Anh ấy nhắm mắt lại, nghiêng người dựa vào ghế sofa, trông có vẻ rất mệt mỏi.

Tôi đầy xót xa, không dám phiền.

Chu Mạc tự nhiên mang theo hào quang, một nhóm người cũng theo ấy ngồi xuống cùng.

Góc tối mà tôi đang ngồi bỗng trở nên náo nhiệt.

3

Có người bắt đầu ý đến tôi.

“Lâm Tiểu Triều, cậu chắc chắn đậu Đại học B rồi nhỉ?”

Chu Mạc nghe thấy, cũng quay đầu qua, dường như ấy cũng muốn biết câu trả lời.

Đối diện với ánh mắt của ấy, tim tôi đập loạn nhịp: “Không chắc lắm.”

“Đừng khiêm tốn nữa, nếu không vào Đại học A, thì Đại học B chắc chắn cậu không trượt đâu.” Người đó với vẻ tự tin.

“Tớ cảm ơn trước, phải có kết quả mới xác nhận .” Tôi lịch sự mỉm .

Nói xong, quay đầu lại thì Chu Mạc vẫn đang tôi, tôi cố nén nhịp tim và quay mặt đi đầy ngượng ngùng.

Một lúc sau.

Anh ấy khẽ rồi hỏi: “Thi không tốt à?”

Tôi không chắc ấy có đang chuyện với tôi không, quay lại một cái, phát hiện vẫn đang tôi.

Tôi hơi ngỡ ngàng, rồi chỉ vào mình: “Cậu đang chuyện với tớ sao?”

Anh ấy : “Ở đây còn có ai khác nữa à?”

Tôi quanh một vòng, mới nhận ra rằng mọi người đã tụ tập trên bàn chơi trò chơi từ lúc nào, góc này chỉ còn tôi và ấy.

Tôi hơi bối rối: “Thi bình thường thôi.”

Anh ấy nhíu mày: “Có phải là môn Toán không tốt?”

Tôi ngạc nhiên vì ấy ý đến việc tôi học Toán không tốt.

Tôi gật đầu: “Ừ.”

Anh ấy như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi lại hỏi: “Tổng điểm dự kiến của cậu bao nhiêu?”

Tôi đáp với giọng không chắc chắn lắm: “Chắc cũng đủ điểm vào Đại học B.”

Anh ấy như thở phào nhẹ nhõm, nét mặt căng thẳng của ấy dần giãn ra: “Ừ.”

Một lúc sau lại hỏi: “Cậu có kế hoạch gì cho kỳ nghỉ hè không?”

Tôi không hiểu tại sao hôm nay ấy nhiều thế, chúng tôi không có nhiều cơ hội trò chuyện trước đây, tôi luôn nghĩ rằng ấy chỉ biết mặt tôi.

“Tạm thời chưa có.” Tôi lại mỉm .

“Ừ, lúc nãy nghe Tần Nam cậu bận gì đó, cứ tưởng cậu sẽ không đến.”

Ánh đèn chiếu lên khuôn mặt của ấy, ấy nhẹ dưới ánh đèn.

Nhìn thấy nụ của ấy, tim tôi như lỡ mất một nhịp.

“Không không, tớ chỉ có chút việc nên đến muộn thôi.” Tôi lo lắng đến nỗi lắp bắp.

Nói xong cả hai đều vô thức nhau, rồi không tự nhiên quay đi chỗ khác.

Một lúc sau.

Anh ấy lên tiếng.

“Lâm Tiểu Triều…”

Câu của chưa kịp hoàn thành thì lớp trưởng bước tới.

“Chu Mạc, cậu đến đây, tên kia cứ nhất định cãi với tôi, cậu giúp tôi xem, bài đó tôi giải đúng không.”

Lớp trưởng kéo ấy đi ngay lập tức.

Anh ấy quay đầu tôi một cái rồi đi về phía bàn ở phía trước với lớp trưởng.

4

Tôi ngồi lại tại chỗ để suy nghĩ về những gì vừa diễn ra, có vẻ đây là lần chuyện nhiều nhất của chúng tôi trong suốt ba năm cấp ba.

Mà phần lớn đều là ấy chủ , tôi bắt đầu mơ mộng, liệu ấy có chút thích tôi không?

Rồi tôi lắc đầu, tỉnh táo ngay lập tức, không khỏi khổ, người ta chỉ đơn giản là hỏi thăm đôi câu, tôi không nên tự mình hoang tưởng quá.

Tần Nam hình như đã uống khá nhiều, lảo đảo kéo tôi đến bàn của Tề Tư.

Trên bàn chỉ còn hai người họ, ấy và Tề Tư đang đấu rượu.

Tôi tự giác tham gia vào cùng họ, ba người vừa chơi vừa uống.

Cho đến khi ý thức bắt đầu mờ dần.

Mẹ tôi gọi điện.

Xung quanh quá ồn ào, tôi đứng dậy lảo đảo đi sang phòng bên cạnh để nghe điện thoại của mẹ.

Bà chỉ nhắc nhở tôi đừng uống nhiều, về nhà sớm.

Sau khi cúp điện thoại, tôi vươn vai một cái.

Tay tôi vô chạm phải một khuôn mặt, tôi giật mình.

Nhờ ánh sáng từ điện thoại, tôi rõ gương mặt điển trai của Chu Mạc.

Anh ấy nhắm mắt, hàng mi dài tạo bóng mờ dưới ánh đèn yếu ớt từ điện thoại, làn da trắng mịn, đường nét khuôn mặt thanh tú, cùng đôi môi đỏ ửng…

Tim tôi lại bắt đầu đập liên hồi, tôi ngắm ấy khá lâu.

Tim càng đập nhanh hơn, tôi bắt đầu những lời thổ lộ lộn xộn.

“Chu Mạc, tớ thích cậu, thích cậu từ rất lâu rồi.

“Chu Mạc, cậu trai tớ nhé.

“Nếu cậu không gì, tớ sẽ xem như cậu đồng ý đấy nhé.

“Đã là trai rồi, tớ hôn một cái cũng không quá đáng chứ?”

Thế là tôi cúi xuống hôn nhẹ lên môi ấy.

Chu Mạc cử , dường như ấy tỉnh dậy, tôi sợ đến mức vội vàng lùi lại.

Anh ấy lẩm bẩm gì đó, cùng lúc bên ngoài vang lên tiếng báo , tôi chẳng nghe rõ ấy gì.

Tôi hoảng loạn chạy ra ngoài, mượn cớ bảo Tần Nam kêu Tề Tư giúp Chu Mạc ra khỏi phòng bên cạnh.

Mọi người đều náo loạn cả lên.

Nhân viên phục vụ đi tới giải thích rằng có ai đó vô nhấn chuông báo , sau đó xin lỗi và trấn an mọi người, đám đông mới dần bình tĩnh trở lại.

Sau sự cố đó, mọi người không còn hứng thú chơi nữa, ai cũng tự về nhà.

Tần Nam giúp Tề Tư đưa Chu Mạc lên xe, rồi tôi và Tần Nam cũng mỗi người một ngả về nhà.

5

Sáng hôm sau khi tỉnh rượu, nhớ lại hành ngớ ngẩn của mình tối qua, tôi hối hận đến mức tự đánh vào đầu.

Tôi mở WeChat, chăm vào khung chat của Chu Mạc một lúc lâu, do dự không biết có nên xin lỗi ấy không.

Cuối cùng, tôi quyết định bỏ qua. Nếu ấy còn nhớ thì tôi sẽ đi chuộc tội, còn nếu ấy đã quên, thì coi như chưa từng xảy ra.

Tôi biết suy nghĩ như là không đúng, khi tỉnh táo, tôi chẳng có dũng khí để bất cứ việc gì.

Cả buổi sáng tôi lo lắng, chờ đợi sự chất vấn từ Chu Mạc, ấy chẳng gì. Có lẽ ấy đã quên hết rồi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cố gắng giữ bình tĩnh.

Chẳng bao lâu sau, em họ tôi gọi điện đến.

“Chị họ, đến quán bar XX giả em, xong việc em trả chị 500.”

Tôi không nghĩ ngợi gì mà đáp ngay:

“Đồng ý.”

“Cần trang điểm nhẹ.”

“Đó là tiền thêm.”

Em họ tôi nghiến răng: “Thêm 300 nữa.”

“Rõ, thưa ông chủ.”

Thế là tôi trang điểm nhẹ, mặc váy và nhanh chóng đến địa chỉ mà em họ tôi chỉ.

Tôi phối hợp với em ấy thể hiện một màn cảm ngọt ngào, khiến người theo đuổi em ấy phải bỏ cuộc.

Tôi cầm 800 đồng tiền công, vui vẻ trở về nhà.

Mấy ngày sau, tôi vẫn sống trong lo âu, sợ rằng bất cứ lúc nào Chu Mạc sẽ tìm đến.

Nhưng nửa tháng trôi qua, ấy cũng không liên lạc gì.

Hóa ra ấy thật sự không nhớ chuyện đó.

Tôi cũng không dám tự ý liên lạc với ấy, và sự việc cứ thế trôi qua.

Cả kỳ nghỉ hè sau đó, tôi chuyển hẳn đến nhà dì.

Lúc thì giả của em họ, lúc thì giả của họ, bận rộn không ngừng nghỉ, và cũng kiếm kha khá tiền từ những việc đó.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...