Bữa cơm tất niên, kế dẫn theo xinh đẹp về nhà.
Ba mẹ nhân cơ hội giục tôi tìm người , còn chị dâu tương lai thì gắp cho tôi một miếng thịt kho béo ngậy, tò mò hỏi:
“Nghe … Hạ Hạ có một mối đầu không quên ?”
Tôi cúi đầu ăn cơm, không biết nên với chị ấy thế nào.
Mối đầu của tôi, chính là trai của chị.
Năm mười tám tuổi, kế Hà Vân Tranh đã lén lút sau lưng ba mẹ, dụ dỗ tôi nếm thử trái cấm.
Thậm chí lúc này, dưới bàn, chân ta vẫn đang mập mờ ma sát với mắt cá chân tôi.
Nhưng trên bàn, tay ta lại đan chặt mười ngón với , trêu chọc:
“Qua năm mới là hai mươi tám rồi, em không xinh bằng chị dâu, già rồi càng không ai thèm.”
Tôi đột ngột đứng dậy.
Từ trên cao xuống, giọng điệu bình thản.
“Thật ra, tôi đã kết hôn rồi, à.”
01
Năm nay Tết đến, vốn dĩ tôi cũng không định trở về.
Nhưng mẹ tôi giả vờ mình bị bệnh tim mạch vành, ép tôi phải về nhà.
Trên bàn cơm tất niên, bà trách móc tôi.
“Mỗi lần đều lấy công việc bận rộn cái cớ, ba năm không về nhà, e là ngay cả người nhà trông thế nào cũng không nhớ nổi!”
Anh kế Hà Vân Tranh nhấc mí mắt, lạnh lùng liếc tôi, khẩy đầy ẩn ý:
“Không về nhà, chắc là vì có người ấy không muốn thấy nhỉ.”
Quan hệ giữa tôi và Hà Vân Tranh không tốt là chuyện ai cũng biết.
Trong lễ cưới của mẹ tôi và bố ta, chúng tôi là hoa đồng.
Lúc bước ra, ta cố giẫm lên tà váy của tôi, khiến tôi ngã sõng soài trước mặt mọi người, bẽ mặt vô cùng.
Hà Vân Tranh bị bố dượng tôi mắng một trận ra trò.
Nhưng ta không những không sửa, mà còn càng lúc càng quá đáng, thừa lúc người lớn không có nhà mà chọc ghẹo tôi đủ kiểu.
Tôi tính mềm yếu, cũng biết mẹ tôi tái hôn là trèo cao, nên chưa bao giờ phản kháng, chỉ mặc ta muốn gì thì .
Suốt một thời gian dài, tôi sống trong nhà mới mà lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.
Cho đến khi chuyện đó xảy ra, tôi chịu cú sốc lớn, từ đó mới mạnh mẽ hơn trước mặt Hà Vân Tranh.
“Chỉ cần trong lòng biết rõ là , ra gì để mọi người mất vui.”
Tôi không nể mặt Hà Vân Tranh.
“Đúng thế,” bố dượng lườm ta, “Không biết chuyện thì ngậm miệng lại.”
Công bằng mà , mẹ tôi tuy không đáng tin, không biết kiếm tiền, lại còn ngốc nghếch,
Nhưng bà ấy đẹp, và có mắt đàn ông rất tốt.
Bất kể là bố ruột tôi – người đã mất vì tai nạn, hay bố dượng hiện tại, đều là những người đàn ông thương vợ con, biết chăm lo gia đình.
Không khí có phần căng thẳng, đúng lúc này, chị dâu tương lai Triệu Hiểu Huệ bật hòa giải.
“Vân Tranh cũng quan tâm đến em thôi, có lần ấy say ngủ, còn lẩm bẩm gọi tên Hạ Hạ nữa đấy.”
“Haizz, đừng hai em họ suốt ngày đấu khẩu, chứ thật ra cũng đã cùng nhau lớn lên bao năm rồi.”
Mẹ tôi nắm tay Triệu Hiểu Huệ, ánh mắt đầy sự hài lòng.
“Vân Tranh có con ở bên cạnh, bác với bố nó cũng yên tâm rồi. Theo ý bọn bác, sau Tết hai bên gia đình gặp mặt, tổ chức tiệc đính hôn trước, rồi từ từ chuẩn bị đám cưới.”
Triệu Hiểu Huệ ngại ngùng cúi đầu, “Con nghe theo thím ạ.”
Nhưng Hà Vân Tranh lại nhíu mày, “Không vội, sau Tết con phải bay sang Mỹ bàn một dự án, chuyện đính hôn để sau hãy tính.”
Dù sao cũng không phải con ruột, mẹ tôi cũng không dám can thiệp quá nhiều vào chuyện của ta.
Bèn lái câu chuyện sang tôi:
“Chỉ có Hạ Hạ là… cũng lớn tuổi rồi, đừng kết hôn, ngay cả đương cũng chưa từng!”
Triệu Hiểu Huệ cụp mắt, che đi tia lạnh lẽo vừa lóe qua đáy mắt.
Cô ấy gắp một miếng thịt kho bỏ vào bát tôi, mỉm hỏi:
“Ơ? Em và Hạ Hạ học cùng trường đại học mà, sao lại nghe em ấy có một mối đầu không quên nhỉ?”
Mẹ tôi sửng sốt, “Kỷ Sơ Hạ, khi nào mà con lén đương sau lưng mẹ thế hả? Mau khai thật ra đây!”
Triệu Hiểu Huệ ngồi ngay bên cạnh tôi, thân thiết áp sát lại, vẻ mặt đầy hứng thú, lắc lắc cánh tay tôi.
“Ấy da, Hạ Hạ đừng ngại mà, dù sao cũng là chuyện đã qua rồi, kể cho mọi người nghe đi.”
“Không có gì để cả.”
Tôi cúi đầu hai miếng cơm, giọng mơ hồ.
Chẳng lẽ tôi phải với ấy rằng…
Mối đầu của tôi, chính là người trai mà ấy đang háo hức muốn cưới?
02
Năm thứ hai Hà Vân Tranh nhằm vào tôi, ta đột nhiên thay đổi tính nết.
Anh ta chủ xin giáo viên đổi chỗ, ngồi cùng bàn với tôi.
Anh ta học lệch nghiêm trọng, đe dọa tôi phải kèm cặp cho mình.
“Ba tôi , nếu cuối kỳ tôi tiến bộ hai mươi hạng trong lớp thì sẽ mua xe cho tôi. Cô giúp tôi nâng điểm, sau này tôi sẽ đối xử tốt với và mẹ .”
Tôi không nghĩ nhiều liền đồng ý, lần đầu tiên dám thẳng vào mắt ta.
“Vậy… phải học hành nghiêm túc, tôi sẽ giám sát .”
Hà Vân Tranh có vẻ ngoài đào hoa, lên khóe mắt cong cong.
“Biết rồi, em ~ em .”
Tôi vội vàng dời ánh mắt.
Ngày tháng lặng lẽ trôi qua.
Đi học, tan học, cùng nhau về nhà.
Tôi và Hà Vân Tranh dần dần quen thuộc hơn.
Thỉnh thoảng ta tan học đi chơi bóng rổ, tôi không cho, ta liền dịu giọng năn nỉ.
“Cô em ngoan, nể đây vẫn luôn có thái độ học tập tốt, cho nghỉ một bữa đi mà.”
Tôi lén đỏ mặt, chẳng thể ra lời từ chối nữa.
Có lần, tôi đến kỳ kinh nguyệt, lỡ bẩn quần.
Hà Vân Tranh không hai lời, cởi áo khoác buộc vào eo tôi.
Sau đó, ta còn đến tiệm tạp hóa mua băng vệ sinh và đường đỏ.
Đôi tai thiếu niên đỏ bừng, giọng điệu bực bội trách móc:
“Lúc tính tiền bị Tiêu Tại Dã thấy, cậu ta sắp sập cả mái nhà rồi đấy.”
“Đây là đây bất chấp mặt mũi mà mua cho , phải uống hết cho tôi.”
Tiêu Tại Dã là kẻ đối đầu với ta, cũng là một công tử bột chẳng học hành gì, điểm số còn tệ hơn ta.
Chiều hôm đó, Hà Vân Tranh đi đánh bóng, tôi thì bị Tiêu Tại Dã chặn lại trong lớp học.
Hắn bóp cằm tôi, giọng điệu lấc cấc hỏi:
“Đại học bá, cũng dạy bổ túc cho tôi với?”
Tôi lắc đầu, “Tôi… tôi phải về nhà rồi, tôi còn đang đợi.”
“Thôi đi, ai mà không biết hai người chẳng có chút quan hệ máu mủ nào, tôi thấy giống vợ nhỏ của Hà Vân Tranh hơn ấy chứ.”
Lời còn chưa dứt, cửa lớp bị đẩy ra, một quả bóng rổ bị ném mạnh vào trong.
Sắc mặt Hà Vân Tranh lạnh lẽo đến mức có thể đóng băng.
“Cút.”
Tiêu Tại Dã suýt né không kịp, nhếch môi lạnh.
“Giả vờ cái gì chứ, đám cưới năm ngoái cậu giẫm váy ấy tôi rõ mồn một, giờ lại diễn em sâu đậm, có phải hơi muộn rồi không?”
“Liên quan gì đến mày.”
Hà Vân Tranh kéo tôi vào lòng, giọng mang theo cảnh cáo:
“Cô ấy chỉ có thể bị tôi bắt nạt, người khác không phép.”
Tiêu Tại Dã đi rồi, tôi vẫn ngây người, dáng vẻ đó khiến Hà Vân Tranh bật .
“Bị dọa ngốc rồi?”
Anh ta đột nhiên cúi xuống, ánh mắt càng lúc càng sâu.
“Đã có ai với em chưa… môi em trông rất đáng để hôn?”
Bạn thấy sao?