Lời Thì Thầm Trong [...] – Chương 2

5

Sau khi đập đồ đạc, tôi bắt đầu khóc lóc xin lỗi Trần Thi Minh.

“Xin lỗi , chồng ơi, là em quá kích , đều do năm nay em đã chịu quá nhiều áp lực, em còn muốn có con hơn ai hết, em suy nghĩ đến phát điên rồi, nên mới mất kiểm soát như hôm nay, tha thứ cho em không? Em chỉ sợ mất thôi, tất cả đều là lỗi của em.”

Tôi xong thì lập tức che mặt khóc nức nở, nhận lỗi rất chân thành, điều này sẽ không ảnh hưởng đến việc tôi tiếp tục phát điên trong lần sau.

Dù Trần Thi Minh có chán ghét tôi thì cũng phải chịu đựng, dù sao hình tượng người chồng thương gia đình của ta chỉ mới xây dựng gần đây, nếu bây giờ sụp đổ thì chẳng phải tự đánh vào mặt mình sao?

Tiếp theo, bọn họ đừng hòng mà có những ngày tháng yên ổn.

Thấy tôi hạ thấp bản thân, chủ nhượng bộ, Trần Thi Minh cũng không tiện so đo với tôi nữa, phòng khách bừa bộn lại khiến ta tức giận.

Im lặng một lúc lâu, cuối cùng tôi nghe ta : “Không sao, ai cũng có lúc mất kiểm soát, em cũng đừng nhạy cảm quá, ba mẹ cũng vì muốn tốt cho chúng ta mà thôi, sao em lại có thể to tiếng với người lớn ? Nếu họ tổn thương thì sao?”

Trần Thi Minh cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh nhất có thể, tôi vẫn nghe ra ta đang nghiến răng nghiến lợi kìm nén cơn tức giận đang sục sôi trong người.

“Chồng ơi, em sẽ xin lỗi ba mẹ, họ lúc nào cũng rộng lượng mà, chắc sẽ không trách em đâu, phải không?”

Tôi rưng rưng nước mắt Trần Thi Minh hỏi.

Anh ta mím môi, từ lỗ mũi phát ra một tiếng “ừm”.

“Tôi còn có việc ở công ty, em nghỉ ngơi trước đi.”

Đêm muộn, Trần Thi Minh rời đi với gương mặt đầy vẻ tức giận.

Có việc ở công ty gì chứ, rõ ràng là đi tìm Tiêu Nam Nam.

[ Thầy ơi, hình như Trần Thi Minh vừa cãi nhau với vợ, ấy sẽ đến tìm em. ]

Tiêu Nam Nam nhắn tin cho tôi.

Tôi trả lời ngay: [ Đây là cơ hội tốt, em phải nắm bắt, cãi nhau đã có lần đầu thì sẽ nhanh có lần thứ hai thôi, việc của em là nhân cơ hội này, gia tăng trọng lượng của mình trong lòng ta. ]

Tôi không tiếc công dạy Tiêu Nam Nam, tranh thủ để ta chiếm trọn Trần Thi Minh trong thời gian ngắn nhất. Tôi còn một thám tử tư, theo dõi Tiêu Nam Nam 24/24, chỉ cần Trần Thi Minh đến tìm ta, tôi sẽ có chứng cứ ngoại của ta, hẳn là sẽ rất phong phú đây.

6

Trần Thi Minh càng ngày càng thường xuyên không về nhà hơn.

Ba mẹ ta còn tìm mọi cách để giúp ta giấu diếm.

“Thanh Ngôn, đã mấy giờ rồi mà còn chưa đi mua đồ ăn, không biết ba mình bị đau dạ dày à? Không thể để đói bụng , sao càng ngày càng không hiểu chuyện ?”

Mẹ chồng đẩy cửa phòng tôi, giận dữ trách mắng tôi.

Họ ngày càng đối xử tệ bạc với tôi hơn.

Sau lần tôi đập đồ, họ còn lén gặp Tiêu Nam Nam vài lần, trò chuyện rất vui vẻ.

Để chăm sóc tốt cho gia đình này, tôi đã tìm hiểu kỹ thói quen và sở thích của họ.

Giờ nghĩ lại, tôi thấy mình ngu ngốc đến mức không khác gì đi hái rau dại.

Nhưng điều này không phải hoàn toàn vô ích, dù sao bây giờ tôi có thể truyền đạt hết cho Tiêu Nam Nam.

Tôi không thể tiếp tục hầu hạ gia đình này nữa, Tiêu Nam Nam lại hăm hở muốn .

Tiêu Nam Nam cũng rất sốt sắng, chỉ mới gặp vài lần mà đã khiến ba mẹ Trần Thi Minh rất hài lòng.

Còn tôi ngày càng lạnh lùng và thất thường, tự nhiên trở nên lép vế hơn.

Đối diện với lời trách móc của mẹ chồng, tôi thẳng: “Tôi không muốn ăn, ai muốn ăn thì tự mà đi.”

Mẹ chồng tức giận: “Cố Thanh Ngôn, có ý gì ? Cả ngày ăn không ngồi rồi hưởng tiền của con trai tôi, còn dám cao? Thứ vô ơn bất nghĩa, giỏi thì sinh cho tôi một đứa cháu trai đi! Tôi nuôi gà còn đẻ hai quả trứng, còn ? Chẳng khác gì loài vật, nhục nhã không?”

Đối diện với những lời sỉ nhục này, tôi thực sự tức giận.

Thỏ cùng đường còn cắn người, bà già này còn mắng tôi không bằng loài vật.

Vì thế tôi đứng bật dậy, chạy đến trước mặt bà ta, khi bà ta còn chưa kịp phản ứng gì, tôi đã cởi dép ra rồi tát bà ta liên tục.

Đúng , lần này tôi lại phát điên rồi.

Lần này tôi không đập đồ, mà đánh người.

7

Khi Trần Thi Minh về đến nhà, tôi đã đánh sưng mặt mẹ chồng.

Ba chồng cố gắng can ngăn, muốn đánh tôi, tôi cũng nhổ khá nhiều tóc của ông ta.

Vì thế khi Trần Thi Minh bước vào nhà, cảnh tượng ta thấy là: hai người già điên cuồng, còn tôi lẻ loi khóc thét lên.

“Minh Minh, con phải ly hôn ngay bây giờ! Đuổi con điên này ra khỏi nhà ngay!”

“Con không biết nó dám đánh mẹ và ba đâu! Nếu con còn coi mẹ là mẹ, thì ly hôn ngay!”

Mẹ chồng vừa khóc vừa lối.

Tôi cũng khóc lóc thất thanh: “Chồng ơi, em sai rồi, đều là lỗi của em, ba mẹ quá đáng quá, mẹ gọi em là gà mái không biết đẻ, còn muốn ly hôn với em, em quá kích nên đã không kìm lòng .”

“Chồng ơi, biết em bình thường rất bình tĩnh mà, chủ yếu là lời mẹ quá khó nghe, em không chịu nổi việc bà muốn chúng ta ly hôn, em không thể sống thiếu …”

“Bây giờ bên ngoài ai cũng biết chúng ta là cặp vợ chồng thương nhau, lần trước em đến buổi tiệc công ty của , sếp còn khen chúng ta là cặp đôi trời sinh, mẹ cứ ly hôn, không chỉ tổn thương em, nếu người ngoài nghe thấy, không biết sẽ đồn đại gì, ảnh hưởng đến thì sao?”

“Chồng ơi, em biết em sai rồi, người già có lúc hồ đồ, em cũng không nên kích …”

Trần Thi Minh mặt mày tái mét nghe tôi , mạch máu trên trán nổi rõ.

“Cố Thanh Ngôn, đúng là đồ xui xẻ mào, bậy bạ gì ? Tôi thấy người hồ đồ nhất là , ngồi không ăn bám, còn dám đánh chúng tôi? Sao không chết đi? Cô chết rồi cũng , ngoài kia có nhiều phụ nữ trẻ đẹp hơn đang chờ con trai tôi! Cô còn mặt mũi…”

“Mẹ!”

Trần Thi Minh mặt đen như đáy nồi, ánh mắt rực lửa giận: “Mẹ có thể đừng nữa không?”

Mẹ chồng ngạc nhiên, không tin nổi, sau đó bắt đầu khóc lóc: “Tôi sai gì? Cố Thanh Ngôn là kẻ điên! Cô ta không xứng dâu nhà chúng ta, hôm nay đánh mẹ và ba, ngày mai có thể cầm dao chúng ta đó! Con còn không ly hôn, muốn đợi ta chúng ta sao? Người điên này không thể để lại trong nhà đâu!”

Trần Thi Minh nhíu mày, không kiên nhẫn hét lên: “Mẹ, mẹ có thể bình tĩnh không?”

Mẹ chồng muốn thêm gì đó, bị ba chồng ngắt lời: “Đủ rồi! Đừng ầm lên nữa, con nó gì thì cứ nghe theo đi, theo tôi vào phòng!”

Trước khi rời đi, ba chồng liếc tôi, ánh mắt đầy sự ghét bỏ và lạnh lùng.

8

“Thanh Ngôn, trước đây em dịu dàng, hiểu biết biết bao, sao bây giờ lại thành ra thế này rồi?”

Giọng điệu Trần Thi Minh tràn ngập vẻ thất vọng khi chuyện với tôi.

Trong lòng tôi có biết bao nỗi căm hận không thể kiềm chế , sao tôi lại thành ra thế này? Chẳng phải đều do ta tạo ra sao?

Anh ta phản bội trước, còn mặt mũi nào cầu tôi tiếp tục hi sinh như trước?

Nhưng dù căm hận đến đâu, tôi cũng phải nhịn, phải theo kế hoạch, phải để gia đình vô ơn này nhận báo ứng.

“Sự thay đổi của em đều vì , còn không hiểu sao?”

Tôi Trần Thi Minh, lời mang đầy nghĩa.

Ánh mắt Trần Thi Minh xuất hiện sự dao , tôi chăm : “Ý em là gì?”

Thấy ta lo lắng, tôi mỉm tự giễu: “Ai bảo em quá nhiều, đến mức từ bỏ mọi thứ, giờ em chỉ còn , nghĩ đến việc mất , em liền không thể kiểm soát bản thân, hôm nay nếu không phải mẹ quá đáng quá, em cũng sẽ không mất kiểm soát như , sau này em sẽ cố gắng kiềm chế mà.”

Trần Thi Minh giận dữ tôi: “Chỉ vì vài câu của mẹ tôi mà lại đánh hai người già? Cố Thanh Ngôn, đầu óc có vấn đề à? Hay có xu hướng bạo lực?Có phải tôi đối xử với quá tốt nên mới khiên trở nên kiêu ngạo như hay không? Tôi cho biết, trong nhà này không có quyền loạn đâu!”

“Đừng trách tôi không cảnh báo , nếu còn tiếp tục rối, thì cút ra khỏi nhà ngay!”

Lời của Trần Thi Minh cực kỳ lạnh lẽo, xong thì đi công tác tư tưởng với ba mẹ.

Muốn ngày tháng yên ổn, chỉ dọa tôi thì có tác dụng gì? Tất nhiên còn phải ba mẹ ta bình tĩnh, đừng lỡ lời tiết lộ sự tồn tại của Tiêu Nam Nam.

Trần Thi Minh chắc đã giải thích rõ ràng nên thời gian tiếp theo, hai người họ khá yên ắng.

Không chỉ không rối nữa, đến giờ ăn họ còn lén ra ngoài ăn, hoàn toàn tránh xa tôi như tránh tà.

Tôi cũng thoải mái vài ngày, tranh thủ điều tra tài sản của Trần Thi Minh.

Không điều tra thì không biết, điều tra rồi mới kinh ngạc, qua thì không có nhiều tiền, tất cả tài sản chuyển đi thì rất đáng kể.

Thấy nhiều tài sản bị chuyển đi dưới các hình thức khác nhau, tôi thực sự thấy chạnh lòng không thôi.

Anh ta đã chuyển giao tài sản ngay từ thuở ban đầu.

Nghĩa là, từ đầu ta đã đề phòng tôi.

Tôi không khỏi tò mò, ta đề phòng tôi như , là vì từ đầu chưa từng tôi thực sự, hay bản chất ta vốn ích kỷ, hoặc là, từ đầu ta đã không muốn sống với tôi suốt đời.

, ta cẩn thận che giấu tài sản của mình, sẵn sàng kết thúc mọi thứ bất cứ lúc nào, không để tôi hưởng lợi.

, ta còn lừa tôi từ bỏ sự nghiệp, toàn tâm toàn ý lo cho gia đình, trở thành người vợ không còn chút liên hệ nào với xã hội.

Có người mặt dày vô sỉ đến thế trên đời sao?

Nhưng không sao, tôi chưa lún quá sâu, tôi vẫn còn cơ hội kịp thời dừng lại.

Trần Thi Minh, chắc chắn sẽ nhận báo ứng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...