Lời Thì Thầm Trong [...] – Chương 1

1

Một năm sau khi kết hôn, tôi phát hiện ra rằng Trần Thi Minh là một kẻ bội bạc.

Bề ngoài, ta tỏ ra tôn trọng tôi, thực tế thì sau lưng lại lăng nhăng, tìm hết người này đến người khác.

Điều khiến tôi đau lòng nhất là ta đã đề phòng tôi từ đầu, hầu hết thu nhập sau hôn nhân đều bị chuyển đi nơi khác.

Tôi mất cả một ngày để tiêu hóa sự thật tàn khốc này.

Nói không buồn thì chắc chắn là dối, dù sao chúng tôi đã nhau từ thời đại học, bao nhiêu năm hỗ trợ lẫn nhau, tôi nghĩ rằng cảm giữa chúng tôi chắc chắn là sâu đậm, không rời không bỏ.

Không ngờ tất cả đều là do tôi tự nguyện.

Rất lâu trước đây, ta đã bắt đầu phản bội tôi, thậm chí vừa cầu hôn tôi vừa lén lút với nữ nhân viên dưới quyền.

, so với buồn bã, tôi càng cảm thấy ghê tởm hơn.

Tôi nhanh chóng xếp lại những cảm không đáng này, chuyện đã đến nước này, tôi không thể ngồi yên chịu đựng nữa.

2

Tiêu Nam Nam là người tôi quen từ “trại tập trung danh nhân”.

Lần đầu tiên trò chuyện, ấy đã không che giấu mục tiêu cuối cùng của mình là trở thành nhân của đại gia.

Sau nhiều lần tìm hiểu, tôi xác nhận rằng người này có thể sử dụng .

Cô ta xinh đẹp, mạnh mẽ và táo bạo, lại có tham vọng lớn.

Nhưng cũng kiêu ngạo, nóng nảy.

Cô ta không ngại nhân của đại gia, vì ta tin rằng với sự quyến rũ của mình, việc thăng tiến không phải là vấn đề, dù sao ta trẻ trung và xinh đẹp như , những bà lớn đã qua thời xuân sắc thì có thể cạnh tranh gì ?

Tôi khá ngạc nhiên, việc vô liêm sỉ như mà đầu óc lại đơn giản đến ngớ ngẩn. Tôi thật sự không biết là do ta thực sự ngu ngốc hay quá tự tin vào ngoại hình của mình, có lẽ đầu óc nhàn rỗi nên rỉ sét rồi.

Nhưng đối với tôi, điều đó lại rất tốt.

, tôi bắt đầu tiếp cận ta một cách có chủ ý.

Rất nhanh, ta hoàn toàn tin tưởng tôi, coi tôi là người thầy có thể dẫn ta vào giới thượng lưu.

“Thầy ơi, em đã tập luyện đủ rồi, khi nào thầy mới giới thiệu cho em với những người giàu có đây?”

Tính Tiêu Nam Nam có chút nôn nóng, thấy tôi ngày ngày chỉ để ta luyện tập một số tác nhỏ không đáng kể, liền không kiên nhẫn nữa.

“Đừng vội, đừng coi thường những chi tiết nhỏ này, khi đến lúc quan trọng chúng sẽ phát huy vai trò then chốt, trước mặt người giàu có thực sự, chỉ dựa vào dáng người và khuôn mặt thì không duy trì lâu, chỉ là một chút mới mẻ ban đầu thôi. Vì , sắc đẹp quan trọng, cũng không thể bỏ qua chi tiết nhỏ, tấn công toàn diện mới có thể thực sự nắm giữ trái tim của đàn ông, em nắm càng nhiều thì cơ hội của em càng lớn.”

Tôi kiên nhẫn giải thích với ta.

Thực tế, những gì tôi dạy ta đều là những thứ Trần Thi Minh thích.

Tôi tự tay tạo ra một hình ảnh hoàn hảo, đủ để khiến Trần Thi Minh mê mẩn.

Tiêu Nam Nam nghe tôi lòng, tiếp tục nhẫn nhịn và chịu đựng để tôi dạy dỗ.

3

Sau khi kết hôn, bố mẹ của Trần Thi Minh đã từ dưới quê lên, sống cùng chúng tôi.

Nói thật, Trần Thi Minh cũng là tấm gương từ gốc rễ vươn lên, xuất thân từ thị trấn nhỏ, nhờ nỗ lực mà thi đỗ đại học danh tiếng, sau đó nhanh chóng nổi danh trong một công ty lớn có tiếng tăm, hiện nay đã lọt vào hàng ngũ lãnh đạo.

, bây giờ ta kiêu ngạo, coi thường mọi thứ, trong mắt ta có lẽ tôi chẳng khác gì người giúp việc, hàng ngày thản nhiên hưởng thụ sự chăm sóc tỉ mỉ của tôi.

Có lẽ ta cũng đã quên rằng ta có thể thăng tiến trong công ty, không thể thiếu những kế hoạch của tôi.

Anh ta chưa từng tiếc lời khen ngợi hay hứa hẹn với tôi, tôi cũng tưởng rằng ta thực sự tôi, vì dự án của ta, tôi còn chăm chỉ hơn ta, sẵn lòng trợ lý đắc lực vô danh, từng bước đẩy ta lên vị trí chức cao quyền trọng như bây giờ.

Tôi thừa nhận rằng tôi đã bị những lời đường mật của ta mê hoặc, đã dành một trái tim chân thành dành cho ta, mọi sự tin tưởng và bao dung cũng dành hết cho ta. Vì , sẵn lòng chấp nhận đề nghị “đàn ông việc bên ngoài, phụ nữ lo việc nhà”, dành hết thời gian và tâm sức cho những việc vặt trong gia đình.

Thực tế, năng lực của tôi cũng không thua kém gì Trần Thi Minh.

Phải thừa nhận, vì mà từ bỏ sự nghiệp để lựa chọn gia đình, là do tôi ngu ngốc.

Tôi sẽ trả giá cho sự ngu ngốc của mình, Trần Thi Minh cũng đừng hòng yên ổn.

4

“Thanh Ngôn, không phải tôi khó nghe với , đã bao lâu rồi mà bụng vẫn chưa có tĩnh gì thế?”

Trong bữa tối, mẹ của Trần Thi Minh lại bắt đầu dở giọng trách móc tôi.

“Sự nghiệp hiện nay của con chúng tôi rất thành đạt, có nhà có xe có tiền, cung cấp cho điều kiện sống tốt như , mà chỉ biết ở nhà suốt ngày nhàn rỗi, sao không biết quý trọng chút gì hết ? Ít nhất cũng phải sinh cho con chúng ta một thằng cu chứ!”

Giọng điệu của mẹ Trần Thi Minh rất tệ, đây là lần đầu bà ta những lời nặng nề như , trước đây bà ta dù có thúc giục cũng còn khá nhẹ nhàng.

Hôm nay thì bắt đầu mắng tôi rồi.

Sự thay đổi này chắc không thoát khỏi liên quan đến Tiêu Nam Nam, Tiêu Nam Nam quả là có tài, rất nhanh đã khiến Trần Thi Minh mê mẩn, hôm nay Trần Thi Minh còn dẫn ta ra mắt bố mẹ.

Có sự so sánh với Tiêu Nam Nam trẻ đẹp, tận tụy nịnh nọt, đương nhiên tôi càng không lòng người lớn trong nhà hơn.

Bố của Trần Thi Minh cũng trầm ngâm: “Mẹ con đúng đấy, Thanh Ngôn, con cũng nên ý hơn.”

Đối diện với sự tấn công từ hai phía, tôi ngước mắt Trần Thi Minh.

Chỉ thấy ta vô cảm ăn cơm, chẳng thèm để mắt đến, như thể tôi chỉ là một người lạ không quan trọng.

“Minh Minh, con xem có đúng không nào?”

Mẹ của Trần Thi Minh còn muốn lôi kéo con trai vào trận chiến.

“Ừ, đúng đúng, con sẽ khuyên ấy.”

Trần Thi Minh không mấy quan tâm đáp lại, hoàn toàn không lo lắng rằng thái độ của mình sẽ đẩy tôi vào huống khó xử hơn.

Có sự ủng hộ của con trai, mẹ của Trần Thi Minh như gà mái thắng trận, ưỡn ngực lên, liếc mắt tôi một cái, khinh miệt : “Thanh Ngôn, người thì phải biết quý trọng, đừng ở trong phúc mà không biết phúc, nếu không nắm phúc này, cẩn thận rơi vào tay người khác đấy.”

“Mẹ! Đừng bậy nữa!”

Trần Thi Minh không đồng ngăn cản.

Tôi chỉ không gì, phúc sao?

Là bậc trưởng bối, họ ngang nhiên bao che, dung túng con trai mình ngoại , còn tôi ở trong phúc mà không biết phúc?

Phúc này e là tai họa thì đúng hơn.

Tôi lau tay, lạnh lùng : “Chỉ chuyện không ăn cơm, xem ra không đói rồi.”

Nói xong, tôi cầm hết thức ăn trên bàn đổ đi.

Mẹ chồng ngạc nhiên: “Cô ?”

Tôi nhẹ: “Cơm ngon như , con mang đi cho chó ăn.”

Trần Thi Minh giận dữ, cau mày trách: “Cố Thanh Ngôn, phát điên gì ?”

Tôi lạnh một tiếng, quét tay đập hết bát đĩa trên bàn xuống đất: “Trần Thi Minh nhà , rõ ràng là mẹ phát điên trước, chẳng phải bà ấy đang muốn tự tay chọn người thay thế tôi sao?”

Mẹ của Trần Thi Minh hét lên bằng giọng điệu the thé của mình: “Cố Thanh Ngôn, phát điên rồi à! Tôi sai gì sao? Là không biết điều, không có khả năng, tôi vẫn muốn có cháu bế đấy, con trai tôi muốn gì là có nấy, còn muốn để nó tuyệt tự à? Tôi cho biết, không sinh con trai là lỗi của !”

Bố của Trần Thi Minh cũng hùa theo: “Thanh Ngôn, cũng đừng không biết điều quá, mẹ có lý đấy, sao con lại nổ như pháo hoa thế? Đúng là Minh Minh tốt với quá rồi mà!”

Nghe những lời không biết xấu hổ của hai người này, tôi chỉ thẳng vào Trần Thi Minh mắng: “Trần Thi Minh, nghe thử bố mẹ gì xem? Tôi vất vả lụng bao lâu nay, lại thành quả mềm dễ bóp? Tốt, tốt, tốt, nếu đã tôi không thuận mắt, tôi điên một lần cho đủ!”

Tôi chưa bao giờ giận dữ như , Trần Thi Minh có chút hoảng sợ, thái độ của tôi cũng khiến ta mất mặt, vì ta cũng tức giận mắng tôi: “Cố Thanh Ngôn, ăn nhầm thuốc rồi à? Mau im mồm cho tôi!”

Tôi gạt tay ta ra rồi : “Đi chết đi!”

Nói xong, tôi cầm bình hoa trên bàn ném mạnh xuống đất, tiếp theo sau đó là bắt đầu đập những thứ khác.

Đã đến mức phải xé rách mặt với nhau thì tôi cũng muốn cho mình thoải mái một chút.

Tôi không có thời gian và kiên nhẫn để âm mưu từ từ, muốn kết thúc tất cả nhanh chóng thì phải loạn lên.

Tôi ở đây sẽ không theo định kỳ nào mà phát điên lên, còn Tiêu Nam Nam bên kia lại quyến rũ đáng , Trần Thi Minh chắc chắn sẽ càng lưu luyến sự dịu dàng của ta.

Như , tôi mới có thể thu thập nhiều chứng cứ về việc ta ngoại trong hôn nhân.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...