14
Tôi quan sát căn phòng.
Rất đơn giản, chỉ có một bàn máy tính, một chiếc ghế chơi game và một chiếc máy tính.
Quần áo trên người tôi đã thay.
“Vẫn chưa chết sao…”
Tôi nhếch miệng đau khổ, loạng choạng bước ra khỏi phòng và thấy một đang ngồi dựa vào ghế sofa xem tivi.
Vui vẻ, ấy tiện tay cầm lấy quả táo trên bàn và cắn.
Có vẻ như đây là nhà của ấy, có lẽ ấy đã cứu tôi, tôi định cảm ơn ấy.
Nhưng ấy nhíu mày đứng dậy, biểu cảm lập tức trở nên khó chịu, hỏi tôi với giọng gắt gỏng:
“Cô là ai? Sao lại ở nhà của Tạ Nhiên?”
Tôi sững sờ, ấy vừa gì?
Cô ấy đây là nhà của… Tạ Nhiên?
Thấy tôi đứng ngây ra, ấy khoanh tay trước ngực, bước đến gần tôi:
“Này, tôi đang hỏi đấy.”
“Sao lại ở nhà Tạ Nhiên, còn ngủ trong phòng của ấy!”
Gương mặt ấy lộ rõ vẻ khó chịu và ánh mắt đầy tính chiếm hữu.
Tôi cúi đầu xuống :
“Tôi không quen ta, ta cứu tôi. Cô là ta đúng không? Làm ơn gửi lời cảm ơn của tôi đến ta, tôi sẽ đi ngay.”
“Cô đúng là nên đi ngay.”
Tôi bước về phía chiếc vali ở góc phòng.
Khi ra khỏi cửa, tôi vô va phải ai đó, người đó rất cứng, va mạnh đến mức đầu tôi đau nhói.
Tôi ôm trán, ngẩng đầu lên xin lỗi, và khi rõ khuôn mặt của Tạ Nhiên, đồng tử tôi giãn ra, không tự chủ mà lùi lại hai bước.
Tạ Nhiên không thay đổi nhiều, điểm khác biệt duy nhất là ta đã mất đi nét thiếu niên, trở nên trưởng thành và cuốn hút hơn.
Anh ta xách một túi đồ, ánh mắt dừng lại ở tay tôi đang kéo chiếc vali, rồi khẩy. “Sao, lại định nhảy sông nữa à?”
Tôi Tạ Nhiên, lần này không né tránh ánh mắt của ta, nhẹ giọng :
“Tạ Nhiên, tôi có phiền gì không?”
Nghe câu này, biểu cảm của Tạ Nhiên thoáng ngạc nhiên.
Anh ta tỉnh táo lại, hỏi:
“Hứa Tri, ăn cơm chưa?”
Tôi lắc đầu. “Chưa ăn, tôi đang bận.”
Tạ Nhiên cúi đầu, tay siết chặt túi đồ:
“Đừng chết, không?”
Tôi ngẩng đầu lên thẳng vào Tạ Nhiên, :
“Anh không nên cứu tôi, tôi chỉ muốn… có một gia đình.”
Mắt Tạ Nhiên sáng lên, rồi tôi lại :
“Một gia đình có bố mẹ tôi, dù bố tôi bị tật, mẹ tôi bị bệnh, cái gia đình mà chẳng bao giờ muốn gặp lại là nơi tôi ngày đêm mong nhớ.”
Tạ Nhiên im lặng.
15
Tôi bước ra ngoài, Tạ Nhiên đột ngột nắm lấy tay tôi và :
“Hứa Tri, tôi sắp kết hôn rồi.”
Tôi khựng lại, khẽ thở dài. “Vậy à, chúc mừng .”
“Em sẽ đến dự đám cưới của tôi chứ?”
Tạ Nhiên quay đầu tôi, đôi mắt vẫn cuốn hút như trước.
“Có tôi thì đám cưới của mới hoàn hảo sao?”
Tôi hỏi lại.
Tạ Nhiên tôi rất lâu, đôi môi mấp máy và thốt ra một từ: “Đúng.”
Tôi mỉm với ta, giọng điệu nhẹ nhàng: “Vậy thì tôi sẽ đến, không để phải hối tiếc.”
“Khi nào?”
“Một tháng nữa.”
“Được.”
Tôi đồng ý với Tạ Nhiên, một căn nhà ở đây trong vòng một tháng.
Hồi cấp ba, tôi từng nghĩ rằng Tạ Nhiên cũng thích tôi.
Vì tôi đã tiết kiệm rất lâu để mua một chiếc đồng hồ cho ta.
Nhưng sự thật chứng minh, đó chỉ là ảo tưởng của tôi.
Là một mối đơn phương khiến người ta cảm thấy xấu hổ.
Bây giờ Tạ Nhiên sắp kết hôn, tôi sẽ tự tay kết thúc mối đơn phương thuở thiếu thời và cuộc đời mình.
16
Đêm hôm sau, Tạ Nhiên gõ cửa phòng tôi.
Khi tôi mở cửa, một mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi.
Trời đang mưa, ta ướt sũng từ đầu đến chân.
Tạ Nhiên bất ngờ ôm chầm lấy tôi, đầu ta vùi vào hõm cổ tôi, ngay lập tức tôi cảm nhận chỗ đó đã ướt đẫm.
Tạ Nhiên ghé sát tai tôi, nhỏ:
“Hứa Tri, tôi đã tìm em suốt tám năm, em không để lộ chút thông tin nào, em có hận tôi không?”
Giọng Tạ Nhiên mang theo chút ấm ức, lời cũng trở nên lẫn lộn.
Tôi quay đầu :
“Tạ Nhiên, say rồi.”
Tạ Nhiên đứng thẳng dậy, rút ra một chiếc đồng hồ.
Tôi sững người.
Đó là chiếc đồng hồ mà tôi đã vứt vào thùng rác năm xưa.
“Tôi đã tìm thấy rồi, đừng vứt nó nữa.”
Tôi cúi đầu, nhẹ giọng : “Chỉ là thứ không đáng giá, đừng giữ lại.”
Hơi thở của Tạ Nhiên trầm xuống, đột nhiên ta nắm chặt cằm tôi, buộc tôi ngẩng đầu lên, trong mắt ta tràn đầy sự chiếm hữu mãnh liệt.
Ngay sau đó, nụ hôn của ta mạnh mẽ ập xuống, giọng ta khàn khàn, kèm theo những lời mơ hồ:
“Hứa Tri, tôi hối hận rồi, không nên ghen tị…”
Mắt tôi mở to, định lùi lại, tay Tạ Nhiên siết chặt lấy eo tôi, giữ chặt không cho tôi lùi lại, cho đến khi tôi hoàn toàn dính sát vào ta.
Đầu lưỡi của ta mạnh mẽ mở ra hàm răng của tôi, cố gắng xâm nhập, đôi tay ta ghì chặt lấy tôi, không để tôi có chút cơ hội thoát ra.
Từng chút một, ta ép tôi ngập tràn trong mùi rượu, nóng bỏng và mãnh liệt.
Bạn thấy sao?