03
Khi thấy năm tờ giấy chan chứa thương ấy, mắt tôi bỗng cay xè.
Xung quanh có rất nhiều người theo.
Thậm chí còn có cả blogger đến quay video, tuyên truyền rằng đương tự do không có gì là đáng xấu hổ.
Thấy tôi mắt rưng rưng, ấy còn tới phỏng vấn: “Chị cũng bị này cảm phải không ạ?”
Tôi mỉm gật đầu.
“Có thể hỏi chị đã có trai chưa? Nếu chưa bọn em có thể mai mối giúp, chị xinh thế này thì chắc chắn không thiếu người theo đuổi đâu.”
Tôi giơ tay, lắc nhẹ chiếc nhẫn trên ngón áp út: “Tôi kết hôn rồi.”
Blogger sững người, ngượng ngùng : “Xin lỗi chị, em không để ý. Vậy chúc chị hôn nhân viên mãn nha!”
“Tôi cảm ơn, tôi sắp ly hôn rồi.”
“Cái… cái gì cơ? Tại sao ạ?”
“Bởi vì… không còn nữa.”
Yêu suốt mười mấy năm, để hết , chỉ cần một khoảnh khắc.
Chính khoảnh khắc ấy, tôi chợt thở phào nhẹ nhõm.
Cơ thể cũng nhẹ tênh như chưa từng mang theo gánh nặng nào.
Tôi không còn quan tâm Giang Vọng có thật sự đang tăng ca hay không, cũng chẳng màng đến chuyện và Ôn Nam Tinh nhau đến mức nào.
Người từng khiến tôi đỏ mặt vì xấu hổ, cuối cùng lại khiến tôi đỏ mắt vì tổn thương.
Thì ra có một ngày…
Hướng dương cũng sẽ chủ từ bỏ mặt trời.
04
Khi tiếng chuông báo tin nhắn từ Giang Vọng vang lên, tim tôi khẽ khựng lại một nhịp.
Anh ấy cuối cùng cũng add tôi lại rồi.
【Nam Tinh bị trẹo chân, em qua đây một chuyến đi.】
Tôi lập tức gõ ra một dòng: Là ly hôn chứ đâu phải ta…
Gõ xong, tôi sững lại vài giây, rồi lặng lẽ xóa đi.
Sau đó, tôi gọi xe đến khu chung cư nơi họ sống.
Vừa đến nơi, Giang Vọng lại nhắn tiếp:
【Nam Tinh bị viêm dạ dày cấp, đưa ấy đi viện rồi. Ngày mai em đến công ty tìm nhé.】
【Được.】
Tin nhắn gần như trả lời ngay lập tức:
【Anh sẽ nhờ luật sư soạn sẵn giấy ly hôn, những gì em nên nhận , một đồng cũng sẽ không thiếu.】
【Được.】
【Hai căn biệt thự ở ngoại ô để lại cho em.】
【Được.】
Tưởng đâu mọi chuyện đến đây là xong, ai ngờ còn nhắn thêm:
【Anh muốn lấy lại căn hộ nhỏ trong thành phố.】
Căn hộ đó là tôi mua trước khi cưới, nằm gần công viên.
Khi ấy xung quanh còn là đất hoang, về sau Giang Vọng vì tôi mà trồng đầy hoa tulip.
Mỗi mùa xuân đi ngang qua đều khiến người ta thấy lòng nhẹ nhõm.
Tôi châm một điếu thuốc, gõ màn hình bằng một tay:
【Đó là nhà của tôi.】
Gửi xong, tắt màn hình.
Chờ làn khói tan đi, tôi lái xe trở về.
Hôm sau, tôi đến công ty của Giang Vọng từ sáng sớm.
Lễ tân vẫn là bé tên Lưu Lệ Lệ, ta chặn tôi lại:
“Không hẹn trước thì chị không thể lên .”
Tôi thẳng vào ta, ta cúi đầu.
Trước kia chính tôi là người giới thiệu ta vào đây việc.
Lúc đó ta vẫn chưa đủ tuổi vị thành niên, tìm việc cực kỳ khó khăn.
Về sau tôi còn giúp ta đóng học phí học đại học.
Mắt ta ngân ngấn nước, nhẹ nhàng lắc đầu.
Tôi hiểu ngay.
Nửa tiếng sau, Giang Vọng mới trả lời lại tin nhắn cách đây một giờ của tôi.
Giọng điệu có gì đó lạ lạ:
【Xin lỗi nhé, Giang mệt rồi, chắc phải phiền chị chờ thêm chút nữa thôi.】
Tôi nhắn lại:
【Cũng đúng, tuổi đó rồi thì cần nghỉ ngơi nhiều chút.】
Sau khi thăng chức, tôi có hai tháng nghỉ phép.
Ly hôn lúc này là hợp lý nhất.
Nghĩ , tôi mở danh sách chặn, gỡ chặn Ôn Nam Tinh rồi nhắn:
【Cô như chỉ khiến tiến độ bị trì hoãn thôi.】
Chỉ vài giây sau khi gửi đi, tôi thấy Lưu Lệ Lệ bắt máy một cuộc gọi.
Sau đó ta dẫn tôi lên tầng.
Tôi học thiết kế nội thất.
Toàn bộ không gian trong công ty của Giang Vọng đều là do tôi thiết kế.
Những góc nhỏ do tôi tỉ mỉ sắp đặt, bây giờ đều đặt đầy đồ chơi mà Ôn Nam Tinh thích.
Những bức tranh nghệ thuật treo trên tường cũng bị thay bằng ảnh mèo cún dễ thương.
Cả bầu không khí đều thay đổi.
Nếu là trước kia, chắc chắn tôi đã nổi đóa.
Còn bây giờ, tôi chỉ bình thản đi qua từng ngóc ngách,
cuối cùng dừng lại trước cửa phòng việc của Giang Vọng.
Đến gần cửa, tôi nghe thấy giọng Ôn Nam Tinh bên trong:
“Anh mau dậy đi, con mụ mặt vàng kia đến đòi ly hôn rồi kìa.”
Giang Vọng thản nhiên: “Cô ấy kiên nhẫn lắm, để ấy chờ thêm chút thì sao đâu.”
“Anh chần chừ như chẳng phải là không muốn ly hôn nữa à?”
Trước câu hỏi của Ôn Nam Tinh, Giang Vọng im lặng.
Đọc tiếp
Bạn thấy sao?