04
Những lời nhắc nhở và cảnh cáo như , sau này còn lặp lại rất nhiều lần.
Ấn tượng sâu nhất, có hai lần.
Một lần là khi tôi muốn mượn trọn bộ sách Agatha từ thư phòng của Hạ Dục.
Ở đó, tôi thấy một bức ảnh đang lướt sóng trên biển.
Dáng vẻ hăng hái, nụ rạng rỡ.
Tôi không kìm , đưa mắt xuống chân phải của trong ảnh.
Rắn chắc, khỏe mạnh, làn da rám nắng.
Tiếng ho nhẹ sau lưng khiến tôi giật bắn người, vội vàng đặt lại bức ảnh về chỗ cũ.
Hạ Dục tôi, giọng lạnh nhạt:
“Bất kể trong đầu cậu đang nghĩ gì, dừng lại đi. Tôi từng rồi — không thương tôi.”
Lần đó, tôi gật đầu như giã tỏi.
Lần khác là khi tôi đi cùng đến một lễ hội âm nhạc.
Ngày thường, Hạ Dục luôn u ám, trầm mặc — không nhốt mình trong phòng thì cũng vùi đầu trong phòng nhạc.
Nhưng hôm đó, hoàn toàn lột xác.
Ngồi trên xe lăn, đeo kính râm, đứng trên sân khấu đánh DJ.
Hình ảnh đó hoàn toàn vỡ mọi hình dung trước đó của tôi về .
Tiếng nhạc điện tử mạnh mẽ hòa vào những tác tay dứt khoát, từng nhịp, từng nhịp đánh vào tim tôi.
Anh giơ cao cánh tay, đón nhận tiếng reo hò của đám đông.
Sức sống của tuổi trẻ, sự bùng cháy của đam mê.
Mãnh liệt mà rực rỡ, tổn thương kiên cường.
Tôi thừa nhận, tim mình đập nhanh vài nhịp.
Nhưng… tôi biết thân biết phận.
“Hoàng tử bé” từng :
Muốn gắn bó với ai, phải chấp nhận nguy cơ rơi nước mắt.
Tôi không muốn rơi nước mắt.
Huống hồ, từng đặt ra quy tắc — không nảy sinh những ý nghĩ không nên có.
Tôi đã đồng ý với .
Khi tôi đang ra sức nhắc nhở bản thân đừng nghĩ nhiều, bước xuống sân khấu.
Lúc nhận chai nước khoáng tôi đưa, đầu ngón tay vô chạm vào tay tôi.
Cảm giác ấm nóng ấy khiến mặt tôi tự dưng đỏ lên.
Hạ Dục nhanh chóng nhận ra sự thay đổi của tôi.
Lần này, thẳng thừng :
“Cậu đỏ mặt cái gì? Đừng có nảy sinh suy nghĩ vượt giới hạn. Tôi đã có người mình thích rồi. Cô ấy sắp trở về.”
05
Cô đó tên là Trần Hạ.
Trong thư phòng có một bức ảnh chụp chung của ấy với Hạ Dục.
Trong ảnh, Trần Hạ giơ cao con búp bê cầu nắng, cả hai đều rạng rỡ.
Giờ con búp bê đó luôn buộc trên xe lăn của Hạ Dục.
Chú Vương – tài xế – từng với tôi, Trần Hạ là người thân nhất của Hạ Dục.
“Cô ấy đang học dự bị đại học ở Mỹ, chỉ về vào kỳ nghỉ hè.”
Mùa hè trước khi lên lớp 11, tôi gặp ấy lần đầu.
Trong buổi tiệc tối của gia đình, Trần Hạ tay chân múa máy kể chuyện vui ở Mỹ, còn Hạ Dục thì tựa cằm lên tay, lặng lẽ ấy.
Lần đầu tiên tôi thấy Hạ Dục .
Khi có người hỏi về tôi – một kẻ ngoại lai, Hạ Dục chỉ thản nhiên đáp:
“Tôi đâu muốn có người đồng hành học tập, là do không cãi lại ông nội.”
Tháng đầu của kỳ nghỉ hè ấy, Hạ Dục lúc nào cũng vui vẻ, cả việc phục hồi chức năng cũng tiến triển rõ rệt.
Có ngày, chân trái thậm chí còn đứng vững vài giây.
Dù mồ hôi vã ra như tắm vì đau.
Phá vỡ sự bình yên đó — là Trần Hạ.
Bạn trai của ấy từ nước ngoài bay sang, là một chàng người Mỹ cao to.
Một buổi trưa oi ả, nơi sân nhà họ Trần cách một con hẻm, Trần Hạ và trai giỡn, ôm hôn bên hồ bơi.
Hạ Dục ngồi trên ban công cao của nhà họ Hạ, chứng kiến hết tất cả.
Sau đó, tự nhốt mình trong phòng nhạc, vặn âm lượng lên đến mức như muốn bật tung mái nhà.
Đồ ăn đưa vào sáu lượt, không đụng một miếng, cuối cùng đều bị đổ bỏ.
Ông cụ thường đi vắng, còn dì Vương, Vương và bác sĩ Trương đều bó tay — chỉ còn biết trông chờ tôi “dỗ” ấy ra ngoài.
Nhưng tôi thì lấy đâu ra bản lĩnh mà “dỗ” Hạ Dục?
Tôi bèn tìm đến Trần Hạ.
Nhưng ấy vừa bước vào, tiếng nhạc trong phòng lại càng lớn hơn.
Không còn cách nào khác, tôi đành leo cửa sổ từ phòng bên cạnh, dùng “vũ lực” lôi ra ngoài.
Khi đó, đang co mình trong xe lăn, tay siết chặt con búp bê cầu nắng, khuôn mặt tràn đầy chán nản.
Khắp phòng, giấy bay tứ tung.
Nhìn thoáng qua toàn là hai chữ “phế vật”.
Lúc tôi gọn gàng nhảy vào từ cửa sổ, mở to mắt, kinh ngạc đến giãn cả đồng tử.
Tôi không một lời, mặc kệ sự giận dữ và mắng mỏ của , gọi Vương tới, cùng nhau khiêng ra ngoài, lên xe.
Chạy xe suốt 200 cây số, tôi đưa đến ngọn núi nơi có căn nhà lá tồi tàn mà tôi từng sống.
06
Hạ Dục nổi giận lôi đình.
Anh quát lên:
“Lê Thanh Hòa, cậu dựa vào đâu mà tự ý quyết định? Cậu nghĩ cậu là ai? Tôi chẳng hứng thú gì với quá khứ thê thảm của cậu cả!”
Tôi không để ý đến , chỉ đẩy thẳng vào một căn nhà đất tối tăm, đổ nát.
Chỉ tay vào chiếc giường đất trong đó, tôi :
“Hạ Dục, từng thấy người chết đói chưa? Tôi thấy rồi, ngay tại cái giường đất này.”
Là ông nội tôi — một người câm có chút lẫn trí.
Năm đó hạn hán lại thêm đất, đường núi bị phong tỏa, chân ông bị đá đè, trong nhà cũng cạn sạch lương thực.
Ông nhường miếng bánh cuối cùng cho tôi, bắt tôi tự tìm đường thoát thân.
Khi tôi vượt núi băng rừng quay về cùng đội cứu trợ, ông đã tắt thở trên cái giường đất ấy.
Tôi chỉ thẳng vào mặt Hạ Dục, giận dữ mắng:
“Tôi ghét nhất là mấy người lãng phí đồ ăn! Ngày nào cũng cảnh báo người ta đừng thương , đừng thích ! Anh đang sống với điều kiện tốt nhất, có gì mà đáng thương chứ?
Anh tự cao lại tự ti, thì có gì đáng để người khác thích?
Trần Hạ không thích , là trời sập à?
Cả cuộc đời chỉ còn mỗi với đương thôi sao?
Cái bộ dạng chán chường, suy sụp đó — đừng là Trần Hạ, đến tôi, một đứa quê mùa như vẫn hay khinh, cũng chẳng thấy đáng để thích!”
Lần đầu tiên tôi cảnh cáo :
“Còn dám lãng phí đồ ăn một lần nữa, tôi sẽ ngày nào cũng lôi đến lại cái giường đất này!”
Hạ Dục bị tôi mắng cho cứng họng.
Sau khi về nhà, không một lời, ăn cơm rất nghiêm túc, không sót lại lấy một hạt.
Dì Vương cảm đến rơi nước mắt, không ngớt lời khen ông cụ đúng là biết người.
Còn tôi thì trằn trọc cả đêm không ngủ nổi.
Thật ra trên đường về, tôi đã thấy hối hận.
Hối hận vì mình quá bốc đồng, không kiềm mà nổi nóng mắng .
Nếu lúc đó Hạ Dục nổi đóa, đuổi tôi về núi, thì mọi cơ hội học tập tôi đang có sẽ tan thành mây khói.
Vì , sáng sớm hôm sau, tôi chủ đến xin lỗi .
Không ngờ, cũng xin lỗi tôi.
Anh :
“Thanh Hòa, những gì cậu … đều đúng cả.”
Bạn thấy sao?