Là thành công trong công trình nghiên cứu thuốc kéo dài mười năm của tôi, hay là cuộc hôn nhân mới của tôi, hoặc là việc tôi có con . Nhưng tôi không hỏi, chỉ đơn giản lời cảm ơn:
“Cảm ơn .”
Bùi Ngộ vẫn còn cầm một túi quà nhỏ.
Tay khẽ run rồi lấy ra một chiếc khăn quàng đỏ thắm, đưa cho tôi, giọng thấp xuống:
“Xin lỗi, nợ em… đã rất lâu rồi.”
Trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhớ lại hình ảnh năm xưa trong căn phòng tối mờ, khi Bùi Ngộ thức khuya ngồi bên cửa sổ đan chiếc khăn cho tôi, chỉ vì tôi đã từng thấy một học khoe chiếc khăn mà mẹ ấy đan cho.
Mẹ tôi thì quá bận rộn, còn Bùi Diễn Chi thì tính vụng về, không thể nào biết đến những việc tỉ mỉ như . Bùi Ngộ đã âm thầm nhờ một theo đuổi chỉ cách đan khăn.
Với tôi, đó không chỉ là một chiếc khăn. Nhưng giờ đây, nó không còn là thứ có thể bù đắp mọi thứ nữa.
Tôi mỉm , vẫn không ra câu từ chối. Cuối cùng, tôi đã cầm đầy cả hai tay.
Khi họ rời đi, tôi quay người bước vào trong nhà. Khi đi đến trước cửa sân, tôi cúi xuống và đặt tất cả những món đồ ấy lại bên ngoài cửa.
Anh trai tôi chưa từng tặng tôi nhiều thứ đến . Nhưng lần này, tôi sẽ không nhận nữa.
Khi đặt những món đồ xuống, tôi không quay lại ngay, lại cờ thấy Bùi Diễn Chi và Bùi Ngộ đứng cách đó không xa.
Họ khựng lại, về phía những món đồ bị bỏ trên mặt đất, rồi cùng lúc buồn bã quay đi.
Tối hôm đó, tôi nhận cuộc gọi từ bệnh viện, thông báo rằng Bùi Diễn Chi sắp qua đời và hỏi tôi có muốn đến lần cuối không.
24
Cuối cùng, tôi cũng đến bệnh viện.
Bao năm qua, Bùi Diễn Chi đã dồn hết sức lực cho sự nghiệp nghiên cứu y khoa. Anh là giảng viên và cũng là nhà nghiên cứu có tiếng trong giới khoa học. Giờ đây, chưa đến năm mươi tuổi, thân thể đã kiệt quệ vì bệnh tật.
Tôi vào phòng bệnh, ngồi bên cạnh .
Chợt nhớ lại ngày hôm qua, trong tiệc sinh nhật của con tôi, ngồi trên xe lăn, cố gắng gượng đến để gặp tôi.
Đó có lẽ là lần tạm biệt cuối cùng.
Bùi Ngộ ngồi đối diện tôi, gương mặt đầy đau đớn. Người đàn ông gần năm mươi tuổi, giờ đây lại ôm mặt khóc không thành tiếng.
Tôi Bùi Diễn Chi, trên người đầy dây ống và máy móc theo dõi phát ra tiếng “tít tít” đều đặn.
Chiếc mặt nạ oxy che kín miệng và mũi , gắng sức mở miệng, tôi không nghe thấy tiếng.
Tuy nhiên, là em bao nhiêu năm, tôi vẫn dễ dàng đọc khẩu hình miệng của .
Anh đang gọi tôi, từng tiếng, yếu ớt và khẩn thiết:
“An An… An An…”
Tôi lại nhớ về đêm tuyết năm đó, khi một Bùi Diễn Chi chưa đến hai mươi tuổi ôm chặt lấy tôi và :
“Anh ở đây, An An mãi mãi có một mái nhà.”
Những ký ức xưa cũ, nghĩ lại tựa như một giấc mộng dài.
Gương mặt dần nhợt nhạt, hơi thở càng lúc càng yếu dần. Khi cố vươn tay để chạm vào tôi, có lẽ đó là sức lực cuối cùng còn sót lại.
Cuối cùng, tôi đưa tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay , khẽ :
“Này, qua bên đó rồi thì cũng hãy nghỉ ngơi cho thật tốt nhé.”
Tôi thấy giọt nước mắt nơi khóe mắt khẽ rơi.
Dường như có ngàn lời muốn , đến cuối cùng, tất cả chỉ còn là hai từ lặp đi lặp lại mãi:
“An An… An An…”
Tôi khép mắt lại. Đường chỉ số trên màn hình tim mạch kéo dài thành một đường thẳng không có điểm kết thúc.
Khi rời bệnh viện, trời lại có tuyết rơi. Chu Từ đợi sẵn bên ngoài, thấy tôi bước ra, khoác áo lên vai tôi.
Lúc tôi chuẩn bị lên xe, bỗng nhiên linh cảm khiến tôi quay lại, thấy Bùi Ngộ đứng đằng xa.
Tóc đã bắt đầu bạc, đôi mắt thấm đẫm phong sương, tuyết rơi phủ đầy tóc và vai .
Tôi cách một làn gió tuyết, :
“Sau này, hãy tự chăm sóc tốt cho mình.”
Đôi mắt , vừa mới ngừng rơi lệ, lại đỏ hoe. Anh mở miệng, ngàn vạn lời rốt cuộc chỉ đọng lại thành một câu:
“Em cũng .”
Tôi mở cửa, lên xe. Chiếc xe chuyển bánh, bóng hình lẻ loi, gầy gò ấy dần biến mất sau lưng.
Tuyết rơi phủ đầy cửa kính, mờ đi mọi thứ. Trong cơn mơ hồ, tôi dường như lại thấy căn nhà xưa ấy.
Một đêm Giao thừa tuyết rơi, năm người chúng tôi quây quần quanh bàn lẩu, cùng nhau ăn bữa cơm tất niên.
Mẹ nâng ly lên, ba rót rượu, dưới ánh đèn, năm chiếc ly chạm nhau, hòa vào lời chúc phúc của cả nhà:
“Ăn bữa cơm tất niên, từ nay về sau, năm nào cũng đoàn viên, vui vẻ bên nhau nhé.”
End
Bạn thấy sao?