Lời Nói Dối – Chương 3

Nó cũng ngần ngại chia sẻ chuyện đương thường ngày của mình và Giang Thiệu.

“Chị, Giang Thiệu tinh tế lắm luôn.”

“Thì ra khi ấy lại có dáng vẻ này, trước đây khi thấy chị và ấy ở cùng nhau, em có cảm giác ấy chẳng dịu dàng chút nào.”

Tôi nhanh chóng điều chỉnh lại cảm , và miếng cơm cuối cùng vào miệng.

“Vì em là của ấy mà.”

Tôi vừa thản nhiên cất tiếng vừa bưng khay đồ ăn của mình đứng dậy.

“Đúng .”

Hình như Bùi Thần Tinh không hề nhận ra, nụ trên môi vẫn ngây thơ như thế.

“Dù gì chị và Giang Thiệu cũng chỉ là bè thôi mà.”

Tôi mỉm , bỏ lại một câu “Chị ăn xong rồi” rồi rời đi.

Tiếng hai người họ chuyện từ phía sau vọng tới.

“Đúng không, Giang Thiệu?”

“Đúng, chỉ thích em thôi, không bà của ? Em còn không ăn, tôm sẽ nguội mất đấy.”

Tôi bất giác rảo bước.

Giọng điệu thăm dò của Bùi Thần Tinh quá mức rõ ràng.

Nó từng thấy tôi và Giang Thiệu thân thiết bên nhau.

Bây giờ những chuyện này ngay trước mặt tôi cũng vì muốn chứng minh Giang Thiệu nó nhường nào.

Tôi và Bùi Thần Tinh có cùng một ngày sinh nhật.

Gặp lại Giang Thiệu cũng vào ngày sinh nhật.

Anh ta đến nhà tôi đón Bùi Thần Tinh ra ngoài đón sinh nhật.

“Sinh nhật vui vẻ.”

Giang Thiệu dịu dàng xoa đầu nó rồi .

Tôi đang định lặng lẽ rời đi lại bị Bùi Thần Tinh gọi lại.

“Giang Thiệu, hôm nay cũng là sinh nhật của chị, cũng phải một câu sinh nhật vui vẻ với chị chứ!”

Tôi thấy rõ ràng Giang Thiệu ngẩn người.

Hiển nhiên, ta quên rồi.

Sau đó tôi bằng ánh mắt vô cùng phức tạp.

Tôi không khỏi cảm thấy lúng túng, cũng thấy khó chịu trong lòng.

“Hai người hẹn hò đừng có lôi chị vào.”

Tôi cố mỉm bất lực, nhằm giấu đi nỗi xấu hổ vô tận.

Tuy ngày trước thỉnh thoảng tôi cũng ảo tưởng.

Có lẽ Giang Thiệu chỉ đang cố hờn giận nên mới hẹn hò với Bùi Thần Tinh.

Nhưng hiện tại, tôi buộc phải thừa nhận.

Anh ta thật sự Bùi Thần Tinh.

Chưa bao giờ Bùi Thần Tinh thôi cảnh giác với tôi.

Tôi và đi lên núi cắm trại rồi vô đi lạc.

Còn chưa tìm đường xuống núi, đột nhiên mây đen giăng khắp lối.

Mưa to như trút nước, điện thoại cũng không có tín hiệu.

Nhưng nhớ tới lúc đến đây tôi có thấy vài hộ dân sống ở sườn núi.

Khi tôi đang định đi về phía sườn núi thì Bùi Thần Tinh và Giang Thiệu lại tìm tôi.

“Chị ơi!”

Tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng có người gọi mình, bèn dừng bước.

Bùi Thần Tinh chạy về phía tôi, Giang Thiệu cũng đi ngay phía sau ta.

Lúc cách tôi khoảng chừng hai ba mét, Bùi Thần Tinh đột nhiên vấp ngã.

Trật chân trái.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...