“Là ta cản em, không cho em đi.”
“Em không dối đâu, eo em thật sự rất đau.”
“Nếu còn muốn gì nữa, nó sẽ gãy mất.”
Phó Thời Dư vốn không bận tâm đến lời đ e d ọ a của tôi.
Cố gắng chứng minh eo của tôi thật sự không gãy.
“Vừa rồi em xuống tầng mua đồ ăn vặt hả?”
Ánh đèn trước mặt chớp một cái, tôi vô thức gật đầu.
Bên tai là tiếng sột soạt.
Sau đó, tôi bế ngồi xuống.
“Chẳng phải em đói sao.”
Phó Thời Dư xé gói bánh mì, đút cho tôi ăn.
Bây giờ đút cho tôi ăn, là đang biến tướng cho tôi biết sắp tới còn rất dài, cần phải bổ sung thể lực sao?
Tôi há miệng ăn.
Giờ phút này, tôi rất hận Giang Phong.
“Gia Gia.”
Tôi cảm nhận Phó Thời Dư đang mình chằm chằm.
Nhưng tôi đã mệt đến mức không muốn ngước mắt lên rồi.
“Em ăn khoẻ thật đấy.” Anh nhỏ giọng nhận xét.
Bởi vì bị Phó Thời Dư ảnh hưởng trong khoảng thời gian này Phó Thời Dư.
Tôi gần như lập tức phản ứng lại, có lẽ đang ám chỉ cái khác.
Tôi nhai bánh mì trong miệng.
Trong lúc nhàm chán, tôi lại nhớ tới một số chuyện.
Năm 17 tuổi, tôi và Giang Thiệu cãi nhau trên đường.
Mặt trời khuất núi, ta cũng chẳng thèm để ý đến tôi, đội mũ một mình rồi lái xe rời đi.
Một mình tôi đứng trên con đường ở ngoại thành.
Xung quanh cũng không có bóng dáng chiếc xe nào.
Bùi Thần Tinh vẫn đang ở trường, tôi chỉ đành gọi cho Phó Thời Dư.
“Anh ơi, có thể cho người tới đón em không?”
Tôi khách sáo hỏi người kế mình không mấy thân thiết.
“Một mình em hả?”
“Vâng ạ.”
“Gửi vị trí cho .”
“Vâng ạ, cảm ơn .”
Nửa tiếng sau, một con xe màu đen dừng trước mặt tôi.
Nhưng người xuống xe lại là Phó Thời Dư.
Tôi không ngờ lại đến đón mình.
Dù sao thì người mẹ kế của tôi ngày nào cũng càm ràm Phó Thời Dư quá bận rộn.
Cũng tầm mùa này, đều mới chớm xuân.
Ngọn gió se lạnh vẫn mang theo cái lạnh buốt.
Có lẽ là do đứng ngoài trời quá lâu, ngồi trong xe một lúc tôi đã thấy choáng váng.
Mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Sau đó, Phó Thời Dư dừng xe, cõng tôi từ ghế phó lái ra ngoài.
Tôi không mở nổi mắt, nhỏ giọng .
“Cảm ơn …”
“Ừ, em ngủ tiếp đi.”
“Vâng…”
Còn chưa dứt câu, tôi lại thiếp đi.
Đó không phải là lần đầu tiên Phó Thời Dư giải quyết hậu quả cho tôi.
Tôi nghĩ, thích một ai đó hẳn là đều có dấu vết.
Dù cho Phó Thời Dư đã che giấu rất kỹ.
Tôi từ từ hoàn hồn.
Giơ tay ôm lấy bả vai của người đàn ông đang ngồi trước mặt.
“Phó Thời Dư.”
“Ừ.”
“Em .”
Anh cắn vào tai tôi.
“Anh cũng .”
Lúc này, đột nhiên tôi có cảm giác mất đi ký ức không hẳn là một chuyện quá tệ.
Ngày đó khi tỉnh lại trong b ệnh v iện.
Tôi đã nghe thấy lời dối đầu tiên vào một tối đầu mùa xuân.
“Anh là người của em.”
Tôi đã tin là thật, đó là khởi nguồn của câu chuyện này.
HẾT.
Bạn thấy sao?