Mất mặt nhanh thật.
Phó Thời Dư không vội b óp c ò, Giang Thiệu thêm lần nữa.
“Lặp lại câu cuối cùng mới nãy của cậu.”
Giang Thiệu mím môi không gì.
Rõ ràng là ta đang sợ hãi lại không chịu nhận.
Nụ vẫn nở trên môi Phó Thời Dư, đột nhiên b óp cò k h ẩ u s ú n g trong tay tôi b ắn vào đầu Giang Thiệu.
V iên đ ạn sượt qua đầu ta, trúng bia.
“Tôi , bảo cậu lặp lại lần nữa.”
Phó Thời Dư cầm k h ẩ u s ú n g trong tay tôi, nhắm thẳng vào người Giang Thiệu rồi ôn hoà nhắc nhở ta lần nữa.
Người đàn ông đối diện bị giữ chặt không thể đậy, sau phát s ú n g vừa rồi khó khăn lắm ta mới hoàn hồn .
Mồ hôi trên trán ta chảy xuống.
Anh ta mím chặt môi, một lúc lâu sau mới không cam tâm chịu trận.
“Có gan, có gan thì bắn vào đầu bố mày đây này…”
“Tốt lắm…”
Phó Thời Dư bắn liên tiếp hai phát s ú n g, viên đ ạ n sượt qua mặt ta.
Giang Thiệu không dám ho he gương mặt cắt không còn giọt máu của ta đã cho thấy ta đang vô cùng sợ hãi.
Khi người giữ ta buông tay, ta lảo đảo vài bước.
Hai chân mềm nhũn.
Tuy ta biết Phó Thời Dư sẽ không thật sự b ắ n s ú n g vào người mình ta cũng sợ đ ạ n lạc rồi bắn vào người mình.
Nghĩ trăm phương ngàn cách tóm nhược điểm của người khác rồi u y h i ế p, là đãi ngộ của đối thủ cùng đẳng cấp.
Còn Giang Thiệu, với Phó Thời Dư mà .
Anh muốn giẫm đạp ta dưới chân cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Anh có năng lực ấy.
Trời dần tối.
Cậu ấm kia đã sắp xếp xong khách sạn cho mọi người nghỉ ngơi.
Tôi cứ tưởng sau lần nhục nhã đó, Giang Thiệu đã rời khỏi chỗ này rồi.
Nhưng ta không chỉ ở lại đây mà còn ở ngay kế bên phòng chúng tôi.
“Ph át s úng hôm nay có em sợ không?”
Phó Thời Dư ngồi trên giường, nghịch tay tôi.
Tôi lập tức ngồi xuống, dụi vào người .
“Không sợ.”
“Em biết chỉ muốn doạ Giang Thiệu chứ không phải bắn thật, là do ta đáng đời! Em nhớ hình như trước đây ta cũng từng b ắ t n ạ t em như thế.”
Trong ký ức dần hồi phục của tôi, hình như Giang Thiệu cũng từng sai người t á t tôi.
“Em chỉ thấy rất kích thích.”
Tôi vẫn thấy chưa đã.
Phó Thời Dư nắm tay tôi, đưa lên môi .
“Em thích kích thích hả?”
Tôi lập tức gật đầu, đang định bảo ngày mai dạy tôi b ắ n s ú n g tiếp.
Người đàn ông đã tháo cà vạt quấn quanh tay tôi.
Tôi: “?”
Bạn thấy sao?