Tôi cũng không cố chấp nữa, nếu không đêm nay sẽ phải tắm ba lần mất.
Ngày đó sau khi tỉnh lại, lần đầu tiên gặp Bùi Thần Tinh.
Tuy tôi biết là nó đ ẩy mình xuống cầu thang v ết th ương trên người vẫn chưa khỏi hẳn, tôi sợ mình không đấu lại nó nên mới chưa vội tìm nó t ính sổ.
Không ngờ, nó lại chủ tới tìm tôi trước.
Khi ấy, tôi đang leo lên chân Phó Thời Dư, ngồi lên đùi .
“Anh ơi.”
Tôi cầm pad của bỏ qua một bên.
“Hôm nay vẫn chưa hôn.”
Tôi hết sức nghiêm túc nhắc nhở nghĩa vụ giữa các đôi nhau chứ không phải là tôi rất muốn hôn .
“Hả?”
Phó Thời Dư tựa lưng vào sô pha, ấn đường hiện rõ vẻ lười biếng.
“Tự em hôn đi.”
Anh chỉ ôm eo tôi.
Chứ không hề có ý muốn chủ hôn tôi.
Được rồi…
Tôi chỉ không nguyện trong vòng một giây, sau đó cúi người cắn vào môi .
“Nhẹ chút không?”
Tôi hơi nhích người về phía sau, bằng ánh mắt xin lỗi.
“Làm đau rồi hả?”
Người đàn ông nở một nụ xấu xa.
Luồn tay ra sau lưng tôi ấn nhẹ một cái.
Tôi bất ngờ ngã vào lồng ngực .
“Hơi hơi.” Anh .
Tôi xin lỗi rối rít, chống hai tay lên bả vai .
Sau đó nhẹ nhàng nhích lại gần môi .
“Bùi Gia.”
Giọng nữ chói tai khiến nụ hôn này đứt gánh giữa đường.
Tôi về phía phát ra âm thanh.
Bùi Thần Tinh đang đứng trước cửa, vô cùng tức giận.
Vừa khéo, tôi cũng muốn gặp nó.
“Chị có thể giải thích tại sao chị lại sống chung với Phó không?”
Bùi Thần Tinh bước lại gần tôi, hình như nó đang cố nén cơn giận.
“Em nhớ trước kia chị luôn né tránh ấy mà.”
Tôi không hiểu: “Vì ấy là người của chị.”
“Anh ấy l ừ a chị thôi.”
Bùi Thần Tinh khẩy: “Trước đây chị chưa từng thích ấy.”
Đến đây, tôi vẫn không hiểu lý do tại sao nó lại cố gắng phủi sạch quan hệ giữa tôi và Phó Thời Dư.
Tôi quay đầu lại Phó Thời Dư.
Anh chỉ ngồi trên ghế sô pha, bình tĩnh tôi.
Tôi lại quay sang Bùi Thần Tinh, vào luôn việc chính.
“Không đến lượt em bận tâm.”
“Chị chỉ muốn hỏi em, xuất phát từ tâm lý nào em lại đ ẩy chị ruột của mình xuống cầu thang.”
Nó tái mét mặt mày, căm hận tôi.
Môi dưới sắp bị c ắ n rách.
“Chị còn muốn tìm tôi tính sổ sao?”
“Chị vẫn chưa hài lòng sao?”
Khi nó đưa mắt Phó Thời Dư, nước mắt bỗng chốc rơi xuống.
“Nếu không phải vì chị, Phó có bảo trường huỷ tư cách tham gia thi đấu của tôi không? Suốt bốn năm đại học cũng không cho tôi tham gia bất kỳ cuộc thi nào. Tôi khổ sở luyện đàn suốt ngần ấy năm coi như công cốc.”
Bạn thấy sao?