Sự tỉnh táo của tôi đã lây nhiễm sang những học xung quanh.
“Có khi nào như Lưu Phong , Liễu Như Yên đang vu khống cậu ta không?”
“Nhưng ai lại mang sự trong trắng của mình ra trò như thế.”
“Lưu Phong cũng cử đi đại học Bắc Kinh mà, cậu ta cũng không dám đánh cược số mệnh của mình đâu.”
Hai nhóm người có quan điểm riêng.
So với kiếp trước, cách đối phó của tôi hiện tại khá tốt.
Ít nhất những lời bàn tán không quá phiến diện.
Liễu Như Yên không nên lời, chỉ có thể khóc.
Tôi lại cảnh sát: “Hai đồng chí cảnh sát, có người biết sự thật. Nếu họ muốn vu khống cháu, trường học và giáo viên sẽ không để yên đâu!”
“ Đi thôi, cháu đi theo lấy lời khai.”
8
Những gì tôi vừa không phải để chứng minh sự vô tội của mình với cảnh sát.
Tôi e rằng hai người này có liên quan gì đến gia đình tên côn đồ kia.
Nhưng tôi sẽ không để khán giả đứng hết về phía Liễu Như Yên đâu.
Kết cục bi thảm của tôi ở kiếp trước không chỉ riêng ta ra mà còn có các cùng lớp.
Họ đang ở độ tuổi khát khao với lý tưởng “công lý” chỉ tin vào trái tim mách bảo.
Lúc đó sự bất cẩn của tôi bị coi là lời nhận tội.
Còn nước mắt cá sấu của Liễu Như Yên cho là chứa đầy sự bất bình.
Vì , để bảo vệ cái gọi là công lý, họ đã đăng “tội lỗi” của tôi lên mạng.
Sau đó, nó đã tạo ra một làn sóng và tôi trở thành nơi trút giận của cư dân mạng!
Nếu tiếp tục để Liễu Như Yên vu khống mình thì tôi sẽ là kẻ ngốc nhận tội y như kiếp trước. Thế thì việc bạo lực mạng nhất định sẽ xảy ra.
Sự thật đã chứng minh cách của tôi rất hiệu quả.
Các cùng lớp tôi đang đứng thẳng, bắt đầu thấp giọng thảo luận:
“Tôi nghĩ Lưu Phong chắc chắn không phải là tội phạm! Ít nhất thì tôi chưa thấy ai việc xấu mà bình tĩnh như .”
“Liễu Như Yên cứ lải nhải về hành vi của người khác cậu ta có lôi ra cái bằng chứng nào đâu?”
“Nhưng ai lại mang sự trong trắng của một ra .”
“Tất nhiên thì người bình thường sẽ không lỡ cậu ta bất thường thì sao? Chắc tung hỏa mù thôi. Có một số người sẵn sàng hi sinh bản thân mình để đổi lấy sự giàu sang mà. Trong mắt những con người ấy, sự ngây thơ là vô giá trị nhất đấy. Mà này, tôi không phải đang đánh đồng phụ nữ đâu nhé.”
Một số vẫn đứng về phía Liễu Như Yên cũng chỉ dám vài câu rồi im lặng.
Bây giờ, họ không dám kết tội tôi bằng bất cứ lời lẽ nào.
Tôi vểnh tai nghe vài lời, thở phào nhẹ nhõm.
Trường học, nơi khởi điểm của dư luận, đã kiểm soát.
Ngược lại, Liễu Như Yên tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, ta không thể giả vờ khóc nữa.
Nhỏ đưa cảnh sát đến đây với sự phô trương rầm rộ, chỉ để vu khống tôi một cách tốt nhất.
Kết quả là bây giờ danh tiếng của Liễu Như Yên còn trở nên tệ hơn.
Tôi đi về phía cảnh sát: “Các đồng chí không muốn hợp tác điều tra à? Đi thôi chứ nhỉ?”
“Cảnh sát, các phải xử lý vụ án một cách khách quan, nếu không cháu sẽ báo cáo các đấy!”
“Đúng , cháu muốn trực tiếp xem quá trình xử lý vụ án!”
Phía sau đám đông, một số cùng lớp bối rối tự cho mình là đúng và nhiệt đứng ra.
“Đúng ! Đúng ! Chúng cháu muốn thấy sự thật!”
Giữa ồn ào, hai người cảnh sát mất đi vẻ ngạo mạn.
Hiệu trưởng và trưởng bộ môn nhận tin báo cuối cùng cũng chạy tới.
Tôi đã với hai viên cảnh sát rằng họ nên giải quyết vụ việc một cách công bằng vì rất nhiều người ý đến.
Kiếp trước tôi bị lôi đi một cách nhanh chóng.
Trước khi nhà trường kịp lên tiếng, dư luận đã dấy lên một trào lưu.
Dưới sự áp lực của dư luận, cuối cùng nhà trường phải xử lý vụ việc trên.
Còn tôi trở thành vật thí thân.
Nhưng giờ đã khác rồi.
Tôi giống như một tướng sĩ trở lại sân sau chiến thắng, ngẩng cao đầu lên xe cảnh sát.
Trước khi lên xe, tôi vẫy tay với các cùng lớp đang theo dõi phía sau: “Tôi sẽ quay lại! Các cùng lớp hãy đợi tôi giải oan và chiến thắng trở về!”
Một loạt tiếng reo hò vang lên phía sau tôi.
Sắc mặt của hai viên cảnh sát và Liễu Như Yên nhất thời đen hơn đáy nồi.
Bạn thấy sao?