Tôi là học sinh, tôi còn trẻ, bất kỳ lời “ngu dốt” nào của tôi đều có thể tha thứ .
Các học viên bắt đầu ồn ào.
Những người dũng cảm và tự tin đã về chuyện xảy ra ngày hôm qua.
“Đúng! Chúng tôi có thể chứng!”
Thấy hình vượt quá tầm kiểm soát, Liễu Như Yên bật khóc.
“Cô giáo. Em là nạn nhân. Cảnh sát đã đến rồi. Tại sao còn đứng về phía Lưu Phong?”
“Em lấy hết can đảm để ra sự thật về việc bị quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c trước mặt mọi người.”
“Cô ơi, cũng là phụ nữ, có về sự trong trắng của mình không!”
“Cái này có thể dùng trò không?”
7
Lời nhận xét của Liễu Như Yên ngay lập tức sự ý.
Nhiều học sinh đứng ngoài lớp thấy đều gật đầu.
Ở huyện nhỏ này, hầu hết mọi người đều có tư tưởng kém cởi mở hơn nhiều so với ở các thành phố lớn.
Liễu Như Yên thường cư xử tốt.
Bây giờ ta đang đánh cược sự trong trắng của mình nên trong tiềm thức nhiều người đã tin vào lời của nhỏ.
“Chẳng lẽ ... Lưu Phong thật sự như ?”
“Cậu ta là học sinh đứng đầu trường mình, đề cử, chịu áp lực tâm lý rất lớn, nghĩ đến việc quấy rối người khác để giải tỏa căng thẳng cũng không phải là không thể.”
“Haha. Có lẽ tôi xem quá nhiều phim hành cảm, thì có sao đâu.”
“Nhưng việc Liễu Như Yên hôm qua đến gặp Lưu Phong cũng không có lý”
“Bạn là con , có về sự trong trắng của mình không?”
Những câu hỏi vang lên trong tai tôi.
Ký ức bị vu khống hiện lên trong đầu tôi.
Kiếp trước, Liễu Như Yên cũng từng khóc như thế này.
Lúc đó hầu hết mọi người đều đơn phương kết án tôi.
Lúc đó tôi cãi lại khàn cả giọng.
Câu trả lời nhận khiến tôi như rơi vào hang băng.
“Không có người phụ nữ nào lại giỡn về sự trong sạch của mình, phải không?”
“Liễu Như Yên không điên, tại sao cậu ấy lại dùng cái này để vu khống cậu? Cậu ấy đã dũng cảm đứng lên lắm rồi.”
“Trời ơi, trong lớp chúng ta có kẻ h.i.ế.p dâm!”
Cái giễu cợt và khinh thường của quần chúng giống như một thanh kiếm sắc bén xuyên qua da thịt và xuyên qua tim và phổi.
Tim tôi gần như ngừng đập.
Tay chân tôi lạnh ngắt, toàn thân xanh xao và yếu ớt.
Cuối cùng, trong cơn hoảng loạn, tôi đã bị cảnh sát còng tay và dẫn đi một cách phô trương rầm rộ - giống như tù nhân thời xưa bị dẫn ra đường, tôi cũng bị cả trường theo và chỉ trích.
Nhưng bây giờ, tôi không còn hoảng loạn như kiếp trước nữa, trái lại tôi bình tĩnh đến lạ thường.
Nhìn thấy các cùng lớp đứng về phía mình, trên mặt Liễu Như Yên hiện lên vẻ tự hào, “Đồ quấy rối c.h.ế.t tiệt, nhất định phải bị trừng ! Đi tù và bồi thường, không hơn không kém!”
Bồi thường?
À, đây rồi. Kiếp trước ta cũng mở miệng đòi tên 30 vạn tệ tiền bồi thường.
Nhưng sao gia đình tôi có tiền ?
Ba mươi vạn đó chính là cọng rơm cuối cùng buộc mẹ tôi phải c.h.ế.t để chứng minh sự trong sạch!
Tôi Liễu Như Yên đang muốn ăn tươi nuốt sống mình, lạnh lùng hỏi: “Cậu không thể giỡn về sự trong sạch của mình, tôi có thể sao? Là gương mặt đại diện của trường, tôi có khác gì tự thiêu sống bản thân đâu?”
Liễu Như Yên khinh thường trả lời: “Ai mà biết , chung là cậu có lamg!”
“Thế cậu cũng có thể vì ghen tị mà vu oan cho tôi mà!”
Tôi tiếp tục hỏi: “Nói hay thế có bằng chứng không?”
Tôi sẽ không để bản thân mình lại rơi vào cái bẫy tự kia nữa.
Muốn chứng cứ thì để Liễu Như Yên tự mình chứng minh.
Liễu Như Yên chột dan nên vội vàng bối rối trả lời: “Tôi là con ! Con coi trọng sự trong trắng của mình nhất trên đời! Tôi xấu cậu có ích gì?”
Tôi chế nhạo: “ Có lẽ kẻ quấy rối thực sự đã đe doạ cậu khai điêu thì sao”
“Hoặc gia đình cậu ta vô cùng quyền lực nên cậu muốn lợi dụng tôi để giải quyết vụ này. Ai bảo tôi dễ bắt nạt quá mà!”
“À, chắc cậu còn muốn tống tiền tôi nữa chứ nhỉ!”
Chỉ có tôi và Liễu Như Yên biết những gì tôi đều là sự thật!
Mặt Liễu Như Yên đỏ bừng khi suy nghĩ của ta bị vạch trần: “Cậu vu khống tôi!”
Tôi dang tay và : “Bằng chứng đâu.”
“ Cậu tôi phạm tội thì chứng minh tôi phạm tội à.”
“Vậy tôi cậu vu khống tôi tức là cậu đang vu khống tôi rồi!”
Cô ta không thể đưa ra bằng chứng!
Rốt cuộc, kế hoạch ban đầu của Liễu Như Yên là vu khống tôi rồi vào tù và kẻ thế mạng để vụ án khép lại.
Bạn thấy sao?