Lời Nói Dối Tai [...] – Chương 11

Tôi dẫn Liễu Như Yên đến một góc ký túc xá giáo viên trống trong trường: “Muốn gì thì nhanh lên.”

Bình thường không có ai đến đây.

Thỉnh thoảng chỉ có vài cặp vịt hoang dã.

Liễu Như Yên xung quanh, xác nhận rằng không có ai.

Nhỏ bắt đầu kiêu ngạo: "Sao nào, đã khóa tin nhắn riêng chưa? Chắc khoảng thời gian này phải có tám nghìn, à không mười nghìn tin nhắn mắng tổ tiên mười tám đời nhà cậu nhỉ?"

Tôi gật đầu, không cam tâm : “Cậu đạt mục đích rồi mà vẫn muốn phóng hóa g.i.ế.c người sao?”

“Nếu không muốn bị chửi thì nhận tội đi. Yêu cầu của tôi cũng dễ thôi, đưa 50 vạn đây thì tôi sẽ hòa giải với cậu.”

“Mắc gì tôi phải thừa nhận khi tôi không ?”

Tôi cau mày lại, tiếp tục hỏi Liễu Như Yên: “Thật ra tôi vẫn luôn tò mò, rõ ràng cậu bị Trần Đông hãm h.i.ế.p sao cứ nhất quyết phải đổ lỗi cho tôi, tôi vô tội mà. Hôm đó tôi cũng chỉ cờ đi ngang qua, sao biết cậu bị cưỡng bức ? Với lại, không phải Trần Đông mới là người có tội sao”

Liễu Như Yên chỉ lạnh mà không trả lời tôi.

Tôi biết ta đề phòng nên rút điện thoại ra: “Đừng lo, tôi không ghi âm. Đơn giản là tôi chỉ muốn biết rõ nguyên nhân thôi.”

Dứt lời, tôi lục lọi áo khoác và túi quần, lật qua lật lại mấy quyển sách trong tay để chứng minh không có gì.

Liễu Như Yên thả lỏng, không còn giả vờ nữa: “Vì ghét đó thằng ngu”

“Mắc gì mày cử đi đại học Bắc Kinh một cách dễ dàng như ?!”

“Tao học hành chăm chỉ như thế vẫn xếp sau mày?”

“Vì sao mày coi thường tao?”

Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của tôi, Liễu Như Yên càng tức giận hơn: “Ok thôi! Mày thậm chí còn không nhớ tao đã gửi thư cho mày.”

Vì cái này thôi ý hả?

Vậy thì tôi cảm thấy có chút sai trái.

Tôi thực sự khá nổi tiếng và thỉnh thoảng có những bức thư nhét vào bàn của tôi.

Một ngày có khi tôi nhận vài bức.

Nhưng tôi chỉ muốn tập trung vào học hành để cho mẹ một cuộc sống tốt hơn nên chưa tính tới việc đương.

Tôi đã nhờ cùng bàn vứt bỏ những chiếc phong bì màu hồng và thơm ngát đó mà không thèm đến chúng. Tôi thực sự không nhớ nổi.

“Chỉ vì điều này?”

Liễu Như Yên lắc đầu và chế nhạo: “Tất nhiên là nhiều hơn thế. Mày biết vì sao tao giúp đỡ Trần Đông không?”

“Bởi vì mày là kẻ nghèo! Mày và tao không thể chống lại gia đình Trần Đông đâu. Họ là người giàu nhất huyện chúng ta, với tài sản ròng vài trăm triệu. Chỉ cần họ muốn là mày lập tức bị cảnh sát bắt ngay hay đơn giản là là lên hot search nằm mấy ngày. Mày sao bằng Trần Đông ?”

“Bây giờ sự trong trắng của tao đã không còn, việc thi đại học cũng bó tay nên tao phải tự tìm cách cứu mình thôi?”

“Điều tao hối hận nhất là đã đi báo cảnh sát lúc đó tao đã biết Trần Đông là người giàu nhất huyện đâu!”

“Bọn họ đã hứa với tao, nếu tao có thể xử vụ án này êm xuôi thì tao sẽ chính thức trở thành Trần Đông. Tương lai cho dù không thể chính thất thì cũng có thể bé ba không lo gì cả. Nếu mày là tao thì mày cũng sẽ thôi.”

Càng , vẻ mặt Liễu Như Yên càng trở nên khinh thường hơn: “Nghĩ mình vào Bắc Đại là ngầu lắm ý, sau này kiểu gì chẳng phải đi công cho người giàu.”

“Lỡ đâu mày lại việc dưới trướng Trần Đông, đến khi đấy nhớ gọi tao là bà chủ nha.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...