Lời Nói Dối Tai [...] – Chương 10

Không lâu sau, một bài báo cáo [Một sinh viên đề cử của Đại học Bắc Kinh đã quấy rối nữ cùng lớp] xuất hiện trên các tìm kiếm thịnh hành.

Trong một đoạn video ngắn nào đó, nhiều tài khoản tiếp thị cũng chuyển tiếp tin tức.

Liễu Như Yên giơ CMND lên và dùng tên thật tố cáo rằng mình bị quấy rối. Tuy nhiên, do đối phương một trường danh tiếng che chắn nên nhỏ không có bằng chứng mà chỉ biết quay clip ngắn để giãi bày.

Lúc đầu, mẹ tôi cũng hóng hớt nên với tôi về đoạn clip ngắn ấy.

“Nhìn này Tiểu Phong, có một sinh viên cử đi  Đại học Bắc Kinh giống như con thằng bé ấy lại lợi dụng điều này để đi quấy rối học cùng lớp, eo ôi, sao mà súc vật thế chứ lị!”

“Tiểu Phong của mẹ vẫn là nhất. Vừa học giỏi lại tốt bụng nữa chứ.”

“Mà cũng hên, có một cậu trai trẻ tên Trần Đông đã cứu con bé kia kịp thời nên giờ hai người họ đang nhau. Liệu đây có phải hùng cứu mỹ nhân trong truyền thuyết?”

Con không biết nên hay khóc đây mẹ ơi, mẹ không nhận ra nhân vật chính trong video là con trai mẹ sao?

Trần Đông từ một tên tội phạm lại hóa thành hùng, buồn thật đấy.

Phải công nhận là, có tiền tốt thật.

10

Video tố cáo phát đến cuối.

Mẹ tôi không thể nữa.

Bởi vì, bên dưới đoạn video ngắn, có người ẩn danh đã đăng tải toàn bộ thông tin cá nhân của kẻ quấy rối.

Tất nhiên là tôi rồi.

Tôi phải tốn rất nhiều công sức mới khiến mẹ yên tâm .

Nhìn hàng chục hàng nghìn bình luận trên hot search, tôi không khỏi khẩy.

Không phải Liễu Như Yên muốn rắc rối sao?

Được thôi, tôi sẽ chơi cùng ta!

Nhỏ đang cố kéo theo Bắc Đại và rắc rối như kiếp trước.

Nhưng khi đó tôi bị phán là kẻ có tội còn giờ thì khác.

Những gì Liễu Như Yên đã khơi dậy sự phẫn nộ trong lòng các cùng lớp.

Tôi càng kiểm soát dư luận thì càng có lợi với tôi.

Hai ngày trước, tôi đã liên lạc với Bắc Đại và họ cử một giáo sư chính trị chuyên ngành pháp luật đến việc với tôi. Sau khi rời đồn cảnh sát, tôi tự tin “Cứ giao cho em.”

Khi nhắc đến Liễu Như Yên và Trần Đông, ai ai trong huyện tôi cũng chỉ nhớ đến những chiến công bắt nạt và ăn chơi của họ.

Sau khi hot search xuất hiện.

Tôi nhanh chóng nhận cuộc gọi từ Đại học Bắc Kinh và vô số cuộc gọi an ủi khác.

Ngành luật của Bắc Đại rất mong chờ vụ việc lần này.

Theo lời thầy , mấy năm nay không ai dám thách thức ngành luật của họ nên các đàn đàn chị ai ai cũng háo hức.

Đặc biệt vụ này tôi còn bị oan và tống tiền.

Sự thật khiến tôi có phần lợi thế!

Những việc tôi đã giáo viên dạy trong một lớp thực hành.

Làm thế nào để có bằng chứng khi bị vu khống và tung tin đồn thất thiệt? Làm thế nào để đáp trả? Áp dụng điều khoản nào của luật dân sự và hình sự?

Trong điện thoại, những giáo viên rảnh rỗi vẫn trêu chọc tôi: “Lưu Phong, chúc mừng em nha. Chưa nhập học mà đã nổi tiếng toàn ngành Luật rồi.”

Tôi mỉm cay đắng.

Ai muốn sự nổi tiếng này đâu?

Nhưng tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhìn vào thái độ của giáo viên chứng tỏ vụ này không ảnh hưởng đến cơ hội nhập học của tôi.

Về phần Liễu Như Yên và Trần Đông.

Dư luận là con d.a.o hai lưỡi.

……

Ngày hôm sau.

Tôi đến trường như thường lệ, vừa bước vào trường đã thấy có người chỉ tay vào mình.

Mặc dù hầu hết đều hoài nghi vẫn còn một số ít người bị ảnh hưởng.

Hóa ra từ miệng của Liễu Như Yên, tôi trở thành một tay chơi khét tiếng dựa vào quan hệ che đậy lúc nào không hay.

Nhưng tôi không quan tâm.

Sau hai cuộc đời, tâm lý của tôi đã thôi luyện.

Khi đi ngang qua sân chơi và đến một góc của tòa nhà giảng dạy, Liễu Như Yên đột nhiên nhảy ra chặn đường tôi.

“Lưu Phong, chúng ta chuyện nhé.”

Tôi liếc ta, “Chúng ta có chuyện để với nhau à?”

“Cậu muốn tôi gỡ bài.” Liễu Như Yên trông có vẻ tự tin.

Với vẻ mặt lạnh lùng, tôi mơ hồ liếc bóng người đi ngang qua trong góc, rồi gật đầu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...