17
Tôi tiến lên giáng cho ta một bạt tai.
Cơn thù hận từ kiếp trước và kiếp này ập đến, tôi Cố Tương với ánh mắt sắc bén: “Cố Tương, sao còn dám với tôi về lương tâm? Kiếp trước, tôi bị tính toán kết hôn, mang trên mình khoản nợ lên tới cả trăm triệu, một người mẹ điên, một đứa cháu trai, tất cả những thứ này đều do trút lên đầu tôi, trong khi lại ôm Lâm Tử Dao sống cuộc đời tự do thoải mái. Anh khiến cả cuộc đời tôi phải gánh chịu trách nhiệm cho cuộc đời , người thực sự độc ác là các người!”
Nếu không phải vì những mưu tính của bọn họ, tôi đâu đến nỗi bi thảm như .
Cố Tương bị lời lẽ sắc bén của tôi cho sợ hãi, ta há miệng, ấp úng : “Chỉ là để em chăm sóc mẹ và cháu trai vài năm thôi mà. Có cần tức giận như không?”
Tôi , một nụ đầy tức giận.
Bọn họ có thể ra những việc vô nhân đạo như , tất nhiên cũng không để tâm đến những lời chất vấn của tôi.
May mà là tôi đã biết bọn họ không có lương tâm.
Tôi bình tĩnh lại một chút, khóe môi nhếch lên: “Đúng, chỉ là chăm sóc vài năm thôi, nếu cảm thấy nhẹ nhàng như , sau này hãy chăm sóc cho tốt nhé. À, đúng rồi, lần này các người đừng có nghĩ đến việc lừa những vô tội khác bảo mẫu cho mình nữa, tôi sẽ giám sát các người từ đầu đến cuối.”
“Còn nữa, đừng có nghĩ đến việc chạy trốn, bất kể các người chạy đến đâu, tôi cũng sẽ tìm thấy các người, báo cho người nhà ngoại của biết về hành tung của các người.”
Mỗi câu tôi ra, mặt bonk họ lại tái nhợt thêm một chút.
Người nhà mẹ Cố cũng không dễ chọc, bọn họ tìm sẽ xé xác hai người này.
Những lời này kích thích bọn họ, Cố Tương và Lâm Tử Dao tức giận lao đến, mắng tôi: “Kiếp trước đã chăm sóc lâu như , ngay cả sắt đá cũng phải có cảm, sao có thể bỏ mặc như ?”
“Anh không muốn chăm sóc mẹ, người đã sinh ra và nuôi nấng , người không có lương tâm chính là !”
Tôi không hề sợ hãi.
Đột nhiên có một cậu bé khoảng bốn, năm tuổi ôm chặt lấy chân tôi, mắt đỏ hoe: “Thím ơi, con muốn theo thím, con… con không thể rời khỏi thím!”
18
Hứ.
Suýt chút nữa tôi quên tiểu quỷ này, nó cũng đã trọng sinh trở về.
“Thím ơi, con là Dạng Dạng.” Cố Dạng rơi nước mắt: “Con chỉ muốn theo bên cạnh thím, con muốn mãi mãi ở cùng thím!”
Tôi chậm rãi tách những ngón tay của nó ra: “Ôi? Dạng Dạng, tôi nhớ là cậu đã liên tục chuyển tiền cho một người tên Tử Dao. Khi tôi hỏi, cậu cúi đầu đó là của cậu. Tôi nghĩ, cậu cũng đã lớn, đương cũng là điều bình thường, nên không quản lý. Trước khi c.h.ế.t đi tôi mới biết, cậu vẫn luôn biết là bọn họ còn sống, chỉ là cùng bọn họ tính toán với tôi, phải không?”
Nói đến đây, Cố Dạng mặt tái nhợt quỳ xuống đất.
“Tôi đã từng coi cậu như con ruột lại quên mất rằng cậu mang họ Cố, là con của Cố gia. Ở kiếp này, cậu hãy tự lo cho mình đi.”
Khi tôi quay lưng đi, Cố Dạng nắm lấy góc áo tôi, cẩn thận đầy hy vọng hỏi: “Có thể cho con một cơ hội nữa không?”
Tôi ra từng chữ một: “Mơ đi.”
Cố Dạng tuyệt vọng quỳ ngồi trên đất, Lâm Tử Dao và Cố Tương không muốn để tôi đi, khi tiến tới kéo tôi thì bị một người đá mạnh.
Tôi quay lại , đột nhiên mở to mắt, đối diện với đôi mắt dịu dàng và sáng ngời của người mới đến.
“Xin lỗi, Tổng giám đốc Tô, người này vừa đến phỏng vấn, tôi không ngăn …”
“Không sao.”
Tôi : “Là người quen.”
Cậu bé vốn thường nghiêm túc trầm mặc giờ đây mắt đã hơi đỏ lên, đưa tay một cử chỉ, ý là lâu rồi không gặp.
Bạn thấy sao?