13
Tôi dẫn dắt từng bước, thấy Cố Tương có chút d.a.o , khi ta sắp đồng ý thì Lâm Tử Dao kêu lên với giọng bi thương: "Không ! Tôi... chúng ta không thể kết hôn..."
Trong mắt ta có nỗi sợ hãi, có lẽ là nghĩ đến người mẹ điên của Cố Tương.
Gần đây tôi đã điều tra về ta, trước đây khi ta và Cố Tương đang nhau, ta đã từng gặp mẹ Cố, đúng lúc đó bà ấy lại lên cơn điên, cầm d.a.o suýt chút nữa đ.â.m vào Lâm Tử Dao.
Dù ta không bị thương hình ảnh mẹ Cố phát điên vẫn khiến ta sợ hãi.
Sau khi Lâm Tử Dao xong, bố mẹ ta đột nhiên lao tới, giữ chặt ta.
"Im đi! Mày đã ngủ với cậu ta rồi mà còn không chịu cưới, có phải muốn mất mặt cả nhà không hả?”
"Tao cho hai đứa biết, sáng mai nhất định phải đi đăng ký kết hôn, nếu không tao sẽ lập tức đăng video lên mạng!"
Lâm Tử Dao vẻ mặt tuyệt vọng, còn Cố Tương thì bị đe dọa, lập tức gật đầu: "Được, tôi sẽ cưới, Tây Tây, em yên tâm, người nhất vẫn là em, đợi giải quyết xong chuyện này, sẽ cưới em."
Tôi vui vẻ gật đầu, Cố Tương hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta có sự tự tin tuyệt đối, cho rằng tôi sẽ không bỏ rơi ta, cộng với việc bố mẹ Lâm Tử Dao ở bên cạnh đe dọa, nên ta cũng không nghĩ nhiều.
Sáng hôm sau, Cố Tương và Lâm Tử Dao đã đi đăng ký kết hôn.
Lâm Tử Dao tôi với vẻ ân hận: "Tô tiểu thư, đều là lỗi của tôi, trong thời gian này tôi sẽ về nhà, không ở cùng A... Cố Tương, xin yên tâm."
Tôi chỉ nhạt, muốn tránh mặt mẹ Cố, chuyện đó sao có thể.
Lâm Tử Dao tôi , có chút không hiểu rất nhanh, ta đã hiểu ra.
Một chiếc xe dừng lại trước mặt , cửa xe mở ra, một đám người ùa ra.
Người dẫn đầu chính là mẹ Cố, vừa xuống xe đã khoác tay vào cánh tay Lâm Tử Dao, các họ hàng bên mẹ Cố cũng theo sau.
"Tiểu Tương, con đã kết hôn, có nghĩa là con đã trưởng thành, hai đứa phải chăm sóc tốt cho mẹ của con đấy."
Mẹ Cố cũng nhẹ, có vẻ rất hiền lành.
Nhưng Lâm Tử Dao đã bắt đầu run rẩy.
Chẳng cần đến Lâm Tử Dao, ngay cả tôi cũng có chút sợ hãi khi thấy mẹ Cố.
14
Bệnh điên của mẹ Cố lúc nặng lúc nhẹ, khi thì dịu dàng, hào phóng, thanh nhã vô , sẽ với và một số việc nhà.
Nhưng sẽ không bao giờ biết khi nào bà ấy sẽ phát bệnh.
Có thể giây trước còn với , giây sau bà ấy đã cầm d.a.o trái cây đ.â.m về phía .
Đôi khi đang quét nhà, đột nhiên bà ấy lại ném chổi về phía .
Nhìn vẻ yếu đuối của bà ấy, một khi phát bệnh, sức mạnh lại giống như trâu, hoàn toàn không thể kiểm soát .
Bà ấy giống như một lưỡi d.a.o treo lơ lửng trên đầu, không biết lúc nào sẽ rơi xuống.
Nỗi sợ hãi và lo âu này, sao có thể không để cho Lâm Tử Dao tận hưởng?
"Lâm Tử Dao, hãy tận hưởng cuộc đời thuộc về ."
Sau khi tôi câu này, cơ thể ta lập tức khựng lại, trên gương mặt trắng bệch đột nhiên xuất hiện nhiều cảm : bối rối, không hiểu, hoang mang. Khi ta ngẩng đầu lên tôi, khuôn mặt bị nỗi sợ bao trùm, ta vật lộn dữ dội.
Tôi có chút ngạc nhiên, còn Cố Tương thì vẫn ngây thơ : "Tây Tây, em đợi cưới em nhé."
Tôi lạnh một tiếng: "Ngốc."
Cố Tương không hiểu chuyện gì, tôi lười biếng không thèm để ý đến ta, cúi đầu bàn bạc với về việc đầu tư vào trường học giáo dục đặc biệt.
Bạn thấy sao?