Lời Nói Dối Của [...] – Chương 2

3

 

Âm mưu độc ác của Cố Tương rõ ràng là ta đã cùng với người mà ta gọi là đích thực lên kế hoạch.

 

Và bây giờ, giữa đám đông hò reo, tôi lập tức thấy đã khiến tôi c.h.ế.t không nhắm mắt.

 

Cô ta mặc một bộ váy dài trắng, mái tóc đen dài, vẻ ngoài dễ khiến người khác muốn che chở ngay lập tức.

 

So với ta mười hai năm sau ở kiếp trước, lúc này ta còn dịu dàng và quyến rũ hơn, đủ để thấy Cố Tương đã nâng niu và bảo vệ ta thế nào.

 

Còn tôi thì sao?

 

Năm đầu tiên sau khi Cố Tương giả chết, công ty sản với số nợ lên tới vài tỷ.

 

Mẹ Cố bị bệnh tâm thần ngày càng nghiêm trọng, tôi vừa đề nghị đưa bà ấy vào bệnh viện tâm thần, họ hàng bên ngoại của mẹ Cố đã đến gổ đánh đập tôi.

 

Bọn họ không muốn mẹ Cố vào bệnh viện, nên tôi phải ngày ngày gồng mình chăm sóc bà ấy.

 

Cháu trai khi đó cũng chỉ khoảng bốn, năm tuổi, cũng là độ tuổi khiến tôi phải lo lắng.

 

Hai năm đó, tôi già đi nhanh chóng, trên người bị mẹ Cố đ.â.m ba lần, bị phỏng không biết bao nhiêu lần, để lại đầy những vết sẹo.

 

Tôi còn phải trốn nợ mỗi ngày, sống trong nỗi sợ hãi và lo lắng không yên.

 

Bất đắc dĩ, tôi bắt đầu khởi nghiệp, từng bước một cầu xin các chủ nợ gia hạn thời gian trả nợ.

 

Ban đầu, vì một hợp đồng mà tôi thường uống rượu xã giao đến mức chảy m.á.u dạ dày, mỗi ngày đều bận rộn chạy đôn chạy đáo nhờ vả người khác.

 

Trải qua mười năm, công ty cuối cùng cũng phát triển mạnh mẽ dưới sự điều hành của tôi, tôi cũng đã trả hết mọi khoản nợ của nhà họ Cố.

 

Khi đó, vì uống rượu nhiều mà tôi đã bị tổn thương dạ dày, gầy còm, cơ thể đầy sẹo.

 

Hai bàn tay tôi toàn vết nứt do mùa đông khi xưa phải rửa bát để nuôi mẹ Cố và cháu trai.

 

Còn Lâm Tử Dao thì sao, ta vẫn đẹp đẽ kiều, chỉ cần là biết đã chiều chuộng đến nhường nào.

 

4

 

Tôi không kiềm mà tiến về phía Lâm Tử Dao.

 

Tôi muốn xem, cùng là phụ nữ, tại sao ta có thể tàn nhẫn chơi với cuộc đời của một khác như .

 

Lâm Tử Dao thấy tôi bước tới, sắc mặt khẽ thay đổi, ta liếc về phía sau lưng tôi.

 

Cố Tương nhanh chóng bước tới, túm chặt lấy cổ tay tôi, chắn trước mặt Lâm Tử Dao.

 

"Tây Tây, em sao ?"

 

Anh ta như đang đối mặt với kẻ thù vẫn cố gắng giữ nụ trên môi.

 

Tôi tỉnh táo lại, dần dần nhếch miệng: "Không có gì, tôi chỉ tò mò sao trước đây chưa từng gặp này?"

 

Ánh mắt Cố Tương căng thẳng, cả người ta đều cứng ngắc, cố gắng thả lỏng giọng điệu: "Cô ấy là của một người , cũng không quen."

 

Tôi khẩy mỉa mai: "Thật sao?"

 

Cố Tương gật đầu lia lịa: "Thật mà, Tây Tây, hôm nay là ngày quan trọng của chúng ta, mọi người vẫn đang chờ đấy!"

 

Tôi ngẩng đầu lên .

 

Vì phản ứng của tôi, bè xung quanh đều có chút lúng túng rất nhanh đã có người tan bầu không khí.

 

"Ồ, Tương, chẳng lẽ viên kim cương không đủ lớn hả, thế này là không đâu, không thấy còn chưa đồng ý à?"

 

"Anh Tương, còn không nhanh dỗ dành đi, cầu hôn lần nữa đi..."

 

Cố Tương cũng dần thả lỏng, tự tin nhướng mày: "Nói bậy gì , Tây Tây sao có thể không đồng ý lời cầu hôn của tôi chứ?"

 

Anh ta vô cùng tự tin.

 

Suốt một năm quen biết, Cố Tương đã ở bên tôi, giúp tôi vượt qua nỗi đau mất bố mẹ, mọi việc đều đặt tôi lên hàng đầu, lại rất giỏi PUA (thao túng tâm lý), đã khiến tôi không thể rời xa ta.

 

Vì thế, ta hoàn toàn không nghĩ rằng tôi sẽ từ chối lời cầu hôn của ta.

 

Nhìn nụ ngạo nghễ và vẻ mặt đầy toan tính của ta.

 

Tôi không thể kiềm chế cơn giận đang dâng trào, "chát" một tiếng, tôi giáng cho Cố Tương một bạt tai.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...