Lời Nói Dối Của [...] – Chương 10

19

 

Kiếp trước, Khiên Diễn đến công ty tôi phỏng vấn với thành tích học vấn từ một trường danh tiếng.

 

Lần đầu tiên thấy , tôi cảm thấy là một thiên tài, không hiểu sao lại đến đây phỏng vấn.

 

Anh chỉ tay vào cổ họng mình, đánh hai chữ: “Tôi không thể .”

 

Tôi ra hiệu không sao, tôi có thể hiểu ngôn ngữ ký hiệu.

 

Kiếp trước, sau khi rời khỏi trường đặc biệt, tôi đã học ngôn ngữ ký hiệu, có thể sử dụng cũng như đọc .

 

Đôi mắt sáng lên, dùng cử chỉ để giao tiếp với tôi, tôi biết con đường xin việc của không suôn sẻ, hy vọng có thể việc ở công ty tôi.

 

Lúc đó tôi đang thiếu người, dù biết công ty nhỏ, tôi vẫn cắn răng nhận vào.

 

Sau một thời gian ở chung, tôi mới biết ban đầu Khiên Diễn không phải gặp khó khăn trong việc tìm việc, dù không thể rất thông minh, là một thiên tài, đã nhận nhiều cơ hội việc .

 

Lý do chọn vào công ty tôi là vì bố mẹ tôi đã từng hỗ trợ , chúng tôi đã từng có duyên gặp nhau ở trường đặc biệt.

 

Chỉ là tôi không nhớ.

 

Sau đó, chúng tôi cùng nhau phát triển công ty, thu hút nhiều nhân viên, nhờ sự hợp tác của chúng tôi, công ty ngày càng phát triển.

 

Kiếp trước trước khi chết, điều tôi lo lắng nhất là Cố Tương tiếp quản công ty sẽ đuổi Khiên Diễn và các nhân viên đi.

 

Bọn họ vốn đã không dễ dàng gì.

 

20

 

Thật kỳ lạ, khi thấy Khiên Diễn, Cố Tương và Lâm Tử Dao lại vội vàng bỏ chạy.

 

Tôi vốn cảm thấy nghi ngờ khi Cố Dạng rời đi, đã cúi đầu một câu: "Thím ơi, thím phải cẩn thận, ta là một kẻ điên, đã lái xe muốn cùng ba người chúng cháu đồng quy vu tận.”

 

Sau đó, tôi bị một vòng tay lạnh lẽo ôm chặt.

 

Khiên Diễn lặng lẽ rơi nước mắt, ánh mắt bất lực và buồn bã tôi, những khoảnh khắc đã qua, những cảm thầm lặng dường như đang trào dâng.

 

Tôi cũng quay lại ôm chặt lấy .

 

Trong kiếp này, Khiên Diễn vẫn là một sinh viên năm hai, còn một thời gian nữa mới tốt nghiệp.

 

Nhưng có kinh nghiệm từ kiếp trước, tôi yên tâm giao công ty cho .

 

Anh biết tôi đang lo lắng, không hiểu sao lại tìm lại thông tin từng nhân viên trong công ty trước đây.

 

"Sau này, chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau," Khiên Diễn tác tay.

 

Tôi không kìm nổi nước mắt, đúng , chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau.

 

21

 

Tập đoàn Cố bởi vì tôi hành mà phải đóng cửa trước ba tháng, nợ nần từ vài tỷ bỗng chốc tăng vọt lên hàng chục tỷ.

 

Hàng chục tỷ nợ đè nặng lên đầu Cố Tương và Lâm Tử Dao, cả đời bọn họ cũng không thể trả nổi.

 

Cùng lúc đó, bọn họ còn phải gánh vác một người mẹ điên và một đứa cháu nhỏ.

 

Đặc biệt là mẹ Cố, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, đã cho bọn họ khổ sở đến mức không còn hình người.

 

Tôi lo lắng bọn họ sẽ bỏ trốn, nên đã đặc biệt cử người theo dõi bọn họ.

 

Không ngoài dự đoán, vào một ngày mưa, bọn họ đã chạy trốn.

 

Tôi đã báo tin cho gia đình mẹ Cô, bọn họ đã bắt lại Cố Tương và Lâm Tử Dao.

 

Hai người quỳ xuống đất xin tiền để đưa mẹ Cố vào bệnh viện tâm thần đối phương không thèm để ý.

 

Tôi mơ hồ nhớ rằng, hình như lúc bố Cố cưới mẹ Cố đã dùng những thủ đoạn không chính đáng, gia đình mẹ Cố ghi hận, thề sẽ hành hạ bọn họ đến cùng.

 

Lần bỏ trốn này càng kích thích thêm cơn điên của mẹ Cố, bà ấy phát bệnh, đã Lâm Tử Dao gãy một chân.

 

Giờ đây, Cố Tương đã sản, còn phải chăm sóc một người tàn tật.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...