Lời Nói Dối Của [...] – Chương 1

1

 

Vừa mở mắt ra, tôi đang đứng dưới ánh đèn sân khấu.

 

Cố Tương mặc bộ vest trắng, tay cầm nhẫn, quỳ một gối trước mặt tôi.

 

"Tây Tây." Anh ta tôi đầy cảm: "Làm vợ nhé?"

 

Khung cảnh y hệt kiếp trước, trước đây tôi chỉ cảm thấy hạnh phúc ngọt ngào, còn bây giờ thì dạ dày tôi lộn nhào vì ghê tởm.

 

Kiếp trước cũng vào ngày này, tôi đã đồng ý lời cầu hôn của Cố Tương.

 

Khi đó, ta vui mừng đến đỏ cả mắt, ôm tôi thật chặt như thể ôm cả thế giới vào lòng.

 

Anh ta nghẹn ngào: "Tây Tây, em đúng là vị cứu tinh của ."

 

Khi ấy, tôi tưởng rằng ta bị người mẹ tâm thần của mình hành hạ đến suy sụp, sự xuất hiện của tôi như một tia sáng, cứu rỗi cuộc đời ta.

 

Để rồi sáu tháng sau khi kết hôn, Cố Tương gặp tai nạn xe, rơi xuống biển không tìm thấy thi thể. Tôi vẫn gánh vác tất cả mọi trách nhiệm.

 

Tôi dốc hết sức chăm sóc mẹ Cố, nuôi dưỡng đứa cháu mà trai ta để lại, gánh trên vai khoản nợ hàng tỷ của gia đình họ Cố.

 

Suốt mười hai năm, tôi tiễn biệt mẹ Cố, nuôi cháu lớn khôn, công ty phát triển không ngừng.

 

Ngày tốt lành cuối cùng cũng đến tôi lại bị xe tông văng đi.

 

2

 

Trong phòng cấp cứu, sau khi tôi thông báo nguy kịch, tôi thấy Cố Tương.

 

Lúc đó, tôi nghĩ mình đã c.h.ế.t rồi, bất ngờ thấy ta khiến tôi không kìm nước mắt.

 

Cố Tương thở dài nặng nề tôi, tiến lên nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.

 

Vẻ mặt ta vừa cảm kích vừa áy náy: "Tây Tây, những năm qua em đã vất vả rồi. Sau khi trai và chị dâu mất, để lại một đống hỗn độn, nếu không có em, cũng không thể nào hạnh phúc vô tư bên Tử Dao ."

 

Một người phụ nữ xinh đẹp, dẫn theo một đứa trẻ khoảng mười tuổi, bước tới dựa sát vào Cố Tương.

 

Cô ta nhẹ nhàng : "Cảm ơn chị, năm xưa ý tưởng này là do em đưa ra. Sau khi chị chết, chị cứ trách em, đừng trách Tương."

 

Cố Tương dịu dàng trách mắng ta: "Em , và em là một. Có sai lầm thì cũng chịu trách nhiệm."

 

Như thể có ai đó vừa đánh một cú trời giáng vào đầu tôi, cả người tôi như nổ tung.

 

Nhưng cơ thể đầy ống dẫn, tôi không thể gì, chỉ có thể trừng mắt bọn họ với ánh mắt căm phẫn.

 

Anh ta cúi người, giọng nặng nề: "Em yên tâm, hiểu sự hy sinh của em. Cảm ơn em đã lo liệu cho mẹ chu toàn, nuôi lớn cháu trai . Anh sẽ mãi mãi ghi nhớ ơn của em."

 

Vừa , ta vừa rút ống thở của tôi ra, giọng đau xót: "Tây Tây, em đau đớn thế này là đủ rồi, em cứ yên tâm ra đi. Sau này công ty đã có lo liệu."

 

Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết, cuối cùng tôi đã hiểu ra.

 

Tôi chẳng qua chỉ là bảo mẫu mà Cố Tương cẩn thận sắp đặt, để tôi gánh vác tất cả những trách nhiệm đáng ra ta phải chịu.

 

Còn ta, giả c.h.ế.t để trốn tránh, ôm lấy "bạch nguyệt quang" của mình, hạnh phúc suốt mười hai năm.

 

Sau khi tôi chết, bọn họ sẽ thừa kế công ty của tôi, có tiền có quyền và hạnh phúc trọn vẹn, còn tôi chỉ là một nắm đất vàng.

 

Tại sao lại như ?

 

Sự oán hận mãnh liệt khiến tôi không thể nhắm mắt, may thay ông trời có lòng, đã cho tôi sống lại.

 

Nhìn Cố Tương trước mặt, lịch sự nhã nhặn, gương mặt đầy vẻ thâm , tôi cố gắng kiềm chế sự thôi thúc muốn tát ta, quanh một lượt.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...