Làm sao Lâm Hãn Vũ và Lâm Y Nhã lại có thể ra chuyện như ?
Lâm Y Nhã coi ta là cái gì?
Hà Ngạn Đình có thể phản bội tôi, Lâm Y Nhã phản bội ta thì ta lại không chịu nổi.
Dù Lâm Y Nhã chỉ là bồ nhí của ta.
Thật đúng là chỉ cho phép quan dốt lửa, không cho phép dân đốt đèn!
Tôi tiếp tục cắm d.a.o vào tim Hà Ngạn Đình: "Lâm Hãn Vũ và Lâm Y Nhã không phải em ruột, Lâm Y Nhã là con riêng mà bà mẹ kế mang theo, giữa Lâm Hãn Vũ và Lâm Y Nhã có mối quan hệ không đứng đắn, thậm chí, Lâm Y Nhã là do Lâm Hãn Vũ cố sắp xếp đến bên cạnh , chỉ để lợi dụng cây ATM di ."
"Không, điều này không thể là sự thật, không thể nào. . ."
Hà Ngạn Đình nhất thời khó có thể chấp nhận việc người em tốt mà ta luôn tin tưởng lại cùng bồ nhí của mình tính kế và phản bội ta.
"Phụt!"
Do bị kích thích quá mạnh, khí huyết dồn lên, Hà Ngạn Đình phun ra một ngụm m.á.u tươi rồi ngất đi.
Tôi cũng không rời đi, đợi Hà Ngạn Đình tỉnh lại.
Tuy nhiên, khi tỉnh lại, ánh mắt Hà Ngạn Đình tôi đã thay đổi, trước tiên là kinh ngạc, sau đó là phẫn nộ. Tiếp theo, ta còn lao thẳng về phía tôi, với tư thế như muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tôi. May mà lúc này thân thể Hà Ngạn Đình đã suy yếu, hoàn toàn không chạm đến tôi.
"Kiều Hạ, tại sao vẫn còn sống, không phải đã. . ."
Hà Ngạn Đình buột miệng hỏi, chỉ là nửa câu thì đột nhiên dừng lại, tôi với ánh mắt đầy cảnh giác và nghi hoặc.
Còn tôi sau khi nghe những lời của Hà Ngạn Đình thì lập tức đoán ra, ta cũng đã sống lại. Nhưng tôi không hề cảm thấy hoảng sợ, ngược lại còn thấy việc Hà Ngạn Đình sống lại cũng tốt, để cho ta biết rõ tại sao tôi muốn trả thù.
Nếu không chỉ nghe tôi mà ta không nhớ gì, thì còn gì thú vị nữa!
Hà Ngạn Đình tôi chăm chăm với ánh mắt lạnh lẽo như rắn độc, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Chuyện tôi bị ung thư dạ dày, có phải liên quan đến không?"
Tôi không trả lời mà hỏi ngược lại: "Tại sao lại hỏi ?"
"Bởi vì đã từng , nhà có một lời nguyền, đàn ông sau khi kết hôn không ngoại , nếu không sẽ bị ung thư, không sống quá nửa năm."
Hà Ngạn Đình nghiến răng ken két .
Tôi bỗng bật ra tiếng khẽ, hứng thú : "Đúng ! Tôi đã rồi, không tin, nên đã ngoại ."
"Vậy kiếp này tại sao không nhắc nhở tôi?" Hà Ngạn Đình gào lên với tôi.
11
Đúng , ta đã sống lại, không hề cảm thấy hối hận chút nào về việc đã g.i.ế.c tôi ở kiếp trước, ngược lại còn trách tôi kiếp này không nhắc nhở ta.
"Nếu tôi nhắc nhở, sẽ nghe sao? Anh sẽ không, chỉ tôi đang nguyền rủa thôi, thậm chí khi tôi đề nghị ly hôn, cũng không đồng ý, ngược lại còn hoại phanh xe của tôi để tránh phải chia tài sản, khiến tôi gặp tai nạn c.h.ế.t người."
Tôi nhạt, ta với ánh mắt đầy thù hận và sát ý.
Thân thể Hà Ngạn Đình bỗng cứng đờ, ánh mắt lộ vẻ kinh hoàng, không ngờ tôi lại biết chuyện này do ta .
Kiếp trước, ta quả thật không tin vào cái gọi là lời nguyền đó, không nghe những lời nhắc nhở của tôi, vẫn cứ ngoại . Cho đến khi ta thật sự mắc bệnh ung thư, dù điều trị thế nào cũng không khỏi, cuối cùng không sống quá nửa năm.
Ban đầu ta còn nghĩ đây chỉ là trùng hợp.
Ai ngờ, khi mở mắt ra lần nữa, phát hiện mình vẫn còn sống, còn tôi lại không có chuyện gì, ta vẫn mắc bệnh ung thư.
Vì , ta đoán ra tôi cũng đã sống lại. Mà ở kiếp này, tôi không còn nhắc nhở ta về lời nguyền nữa, thậm chí còn ta ngoại , mắc bệnh ung thư.
Trải qua hai kiếp ngoại rồi mắc bệnh ung thư, cuối cùng ta không thể không tin đây là sự thật.
Nhưng ta không cam lòng.
Bạn thấy sao?