Lời Nguyền Trừng Trị [...] – Chương 4

Làm sao tôi không ra tính toán của Lâm Y Nhã!

dù trong lòng tức giận, bề ngoài vẫn rộng lượng, không để ý : "Không sao đâu, tôi biết vô ý mà, không trách đâu, tôi đi thay bộ quần áo là ."

Nghe tôi , Lâm Y Nhã không biết gì nữa.

Cô ta vốn muốn chọc tức để tôi nổi giận, sau đó khiến Hạ Ngạn Đình ghét tôi, không ngờ tôi lại không trách ta.

"Chuyện gì ?"

Hạ Ngạn Đình nghe thấy tĩnh đi ra.

Đôi mắt ngây thơ vô tội của Lâm Y Nhã lập tức ướt đẫm lệ, vừa định gì đó, tôi đã lên tiếng trước: "Không có gì, chỉ là Lâm vô ý va phải em, đổ cà phê lên người em, xin lỗi em, em không sao, bảo ấy đừng tự trách!"

Vì xung quanh có nhiều đồng nghiệp chứng kiến, nên Lâm Y Nhã cũng không thể phủ nhận.

"Lần sau cẩn thận một chút."

Hạ Ngạn Đình lạnh mặt nhắc nhở Lâm Y Nhã.

Trước mặt tôi, tất nhiên Hạ Ngạn Đình không dám công khai bênh vực Lâm Y Nhã, để tránh tôi nghi ngờ điều gì. Xét cho cùng Lâm Y Nhã cũng chỉ là một món đồ chơi, chỉ cần tôi chưa chạm đến lợi ích của Hạ Ngạn Đình, ta sẽ không vì một người phụ nữ khác mà trở mặt với tôi.

"Vâng, tổng giám đốc Hạ."

Lâm Y Nhã đáp, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu vì Hạ Ngạn Đình không bảo vệ ta.

5

Tuy nhiên vào buổi chiều, Hạ Ngạn Đình lấy cớ có hẹn, không về nhà ăn cơm, sau đó đi hẹn hò với nhân của ta. Vì khi tôi tan rời công ty, gặp Lâm Y Nhã, ta còn tỏ vẻ đắc ý và khiêu khích với tôi.

Đúng là mới ra trường, sao biết che giấu nhiều cảm như !

Tuy nhiên để cho mối quan hệ của bọn họ phát triển thuận lợi, tôi tự nhiên như không thấy gì. Dù sao, một khi Hạ Ngạn Đình đã thực sự ngoại thì việc mắc bệnh ung thư cũng chỉ là chuyện một hai tháng nữa thôi.

Quả nhiên, không lâu sau, Hạ Ngạn Đình bắt đầu cảm thấy dạ dày khó chịu, chán ăn, tiêu hóa kém.

Đương nhiên tôi sẽ không kêu ta đi bệnh viện kiểm tra, ngược lại còn các món ăn bổ dạ dày cho ta ăn, giảm bớt cảm giác khó chịu ở dạ dày, khiến ta không thể tự nhận ra dạ dày có vấn đề.

Mặc dù nếu Hạ Ngạn Đình phát hiện sớm và điều trị sớm cũng không thể chữa khỏi, bởi vì đây không phải ung thư thông thường, mà là ung thư bị nguyền rủa, một khi phát bệnh, sẽ không có khả năng chữa khỏi. Hơn nữa còn lấy mạng trong vòng nửa năm.

Lý do tôi không để ta phát hiện sớm, bất quá chỉ là không muốn để ta có sự chuẩn bị mà thôi.

. . .

Mặc dù Lâm Y Nhã biết rằng, mối quan hệ giữa ta và Hạ Ngạn Đình không thể để tôi biết, vẫn không nhịn muốn thể hiện cảm giác tổn tại trước mặt tôi.

Buổi trưa, khi tôi rời công ty, ở bãi đỗ xe thấy Hạ Ngạn Đình và Lâm Y Nhã vừa từ bên ngoài trở về. Đột nhiên, Lâm Y Nhã "Ui da!" một tiếng, cả người ngã về phía Hạ Ngạn Đình. Hạ Ngạn Đình theo phản xạ đỡ lấy người, khi thấy tôi, lập tức vội vàng đẩy người ra.

Lâm Y Nhã như sợ tôi hiểu lầm, vội vàng hoảng hốt giải thích với tôi: "Chị dâu, chị đừng hiểu lầm, em và tổng giám đốc Hạ không có gì đâu, em chỉ bị trẹo chân, tổng giám đốc Hạ mới đỡ em một cái thôi."

Miệng đừng hiểu lầm, trong lòng thực ra hy vọng tôi hiểu lầm, sau đó cãi nhau ầm ĩ, khiến Hạ Ngạn Đình ghét tôi.

Tôi khẽ mỉm , : "Cô , như thể tôi là người hay ghen tuông lắm ấy, tôi đã thấy rồi, là vô ý bị trẹo chân, tổng giám đốc Hạ mới đỡ thôi, nếu ấy không đỡ , tôi còn thấy ấy thiếu phong độ nữa."

Thấy tôi không bị chọc tức, Lâm Y Nhã có chút thất vọng. Nhưng thấy tôi bị bọn họ phản bội mà vẫn không phát hiện ra, lại bắt đầu chế giễu tôi ngốc. Tuy nhiên, tôi không để ý.

Hạ Ngạn Đình thấy tôi không hiểu lầm cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó giải thích với tôi: “Vừa nãy ra ngoài có việc, cờ gặp Lâm Y Nhã nên đưa ấy về công ty.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...