Lời Nguyền Trừng Trị [...] – Chương 2

Tôi thấy rõ sự áy náy trong mắt Hạ Ngạn Đình, lạnh một tiếng, hoàn toàn tuyệt vọng, bình tĩnh đề nghị ly hôn với Hạ Ngạn Đình: "Hạ Ngạn Đình, chúng ta ly hôn đi!"

Tôi Hạ Ngạn Đình, tôi không thể chấp nhận một người đàn ông ngoại .

Dù tôi không biết giữa Hạ Ngạn Đình và Lâm Y Nhã đã có quan hệ thực sự hay chưa.

Nhưng đến nước này, việc đi đến bước đó còn xa lắm sao?

Tôi đề nghị ly hôn bây giờ, cũng coi như tha cho ta.

Hạ Ngạn Đình sững người, không ngờ tôi lại đề nghị ly hôn, nhất thời tức đến bật : "Kiều Hạ, em định dùng ly hôn để đe dọa à? Đừng tưởng em ly hôn là sẽ sợ. Muốn ly hôn cũng , em phải ra đi tay trắng, tài sản nhà họ Hạ, em đừng mong lấy một xu."

Ra đi tay trắng?

Tôi đương nhiên không đồng ý: "Ra đi tay trắng là không thể, cái gì của em, không thiếu một đồng, công ty là của nhà họ Hạ không sai, đừng quên, khi công ty lâm vào khủng hoảng, em cũng đã đầu tư tiền, cũng đã góp không ít công sức."

Hạ Ngạn Đình là con của gia đình đơn thân, mẹ chồng đã mất nhiều năm trước, ba chồng không tái hôn.

Một năm trước, ba chồng cũng bị xuất huyết não qua đời, vì có nhiều thứ chưa kịp bàn giao và xử lý xong, công ty cũng vì thế mà lâm vào khủng hoảng, khiến Hạ Ngạn Đình vừa mới tiếp quản công ty rất lúng túng, đau đầu.

Chính tôi đã lấy hai trăm vạn ba tôi cho để đầu tư vào công ty nhà họ Hạ, còn giúp ta kéo nhiều hợp tác, công ty mới hồi sinh từ cõi chết, ngày càng phát triển tốt.

Ngày hôm đó, chúng tôi không thỏa thuận , vẫn chia tay trong không vui.

Nhưng tôi không từ bỏ ý định ly hôn với Hạ Ngạn Đình, nên bắt đầu điều tra bằng chứng ngoại của ta.

Chỉ là không lâu sau, chiếc xe tôi đang lái đột nhiên bị hỏng phanh, rơi xuống cầu vượt, xe nát người chết.

Sau khi chết, linh hồn tôi không biến mất ngay mà quay lại bên cạnh Hạ Ngạn Đình, lúc này mới biết, hóa ra xe của tôi đã bị ta tay chân, mục đích là không để tôi ly hôn rồi phân chia phần tài sản của ta.

Còn Hạ Ngạn Đình và Lâm Y Nhã, đã sớm có quan hệ bí mật.

Chỉ là tôi chưa kịp thấy ta bị ung thư thì đã sống lại.

Nhưng sống lại cũng tốt, kiếp này, tôi sẽ không nhắc nhở chồng chuyện lời nguyền nữa, cũng không đề nghị ly hôn, cứ thế ta từng bước đi đến diệt vong, rồi thừa kế toàn bộ tài sản của ta.

3

Tôi hít sâu một hơi, kìm nén hận thù trong lòng, hạ giọng những lời khác với kiếp trước: "Thôi rồi, đừng giận nữa, dù sao trước đây em cũng không biết Lâm Y Nhã là em của thân , thấy quan tâm ta như nên mới hỏi thăm thôi, bây giờ đã biết Lâm Y Nhã là em của thân rồi, em đương nhiên sẽ không nghĩ nhiều nữa."

Hạ Ngạn Đình thấy tôi , sắc mặt cũng dịu đi: "Em không nghĩ nhiều là tốt rồi, chúng ta đã có bao nhiêu năm cảm, trong lòng với em thế nào, em còn không biết sao?"

Trong lòng tôi không khỏi buồn nôn.

Sau khi trải qua chuyện bị Hạ Ngạn Đình mưu sát ở kiếp trước, trong lòng ta thế nào với tôi, sao tôi có thể không rõ!

Dù bây giờ ta chưa có ý nghĩ này, kiếp trước đã từng có, kiếp này, cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

. . .

Tôi không còn xen vào chuyện mập mờ giữa Hạ Ngạn Đình và Lâm Y Nhã nữa, mặc cho họ phát triển nhanh chóng.

Mà cũng đúng là dưới sự mặc kệ của tôi, mối quan hệ giữa Hạ Ngạn Đình và Lâm Y Nhã phát triển còn nhanh hơn cả kiếp trước.

Hạ Ngạn Đình sẽ lấy cớ tiếp khách để cùng ăn tối với Lâm Y Nhã.

Hạ Ngạn Đình sẽ tặng trang sức và túi xách đắt tiền cho Lâm Y Nhã vào sinh nhật ta.

Hạ Ngạn Đình sẽ đưa Lâm Y Nhã đi công tác cùng, hai người còn ở chung một phòng khách sạn.

Tuy tôi không còn xen vào chuyện phát triển cảm giữa Hạ Ngạn Đình và Lâm Y Nhã nữa, đã thám tử tư theo dõi hình của họ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...