Lời Nguyền Trừng Trị [...] – Chương 1

1

"Kiều Hạ, em có thể đừng nghe gió là vội đoán mưa không? Em biết rõ Lâm Y Nhã là em của Hãn Vũ mà, chỉ vì nể mặt Hãn Vũ nên quan tâm ấy nhiều hơn thôi, giữa ấy chẳng có gì cả."

Giọng điệu bực bội của chồng vang bên tai khiến ý thức tôi chợt bừng tỉnh.

Sau đó, tôi nhận ra mình đã sống lại.

Tôi sống lại ngày đầu tiên phát hiện chồng có quan hệ mập mờ với thực tập sinh mới vào công ty.

Ở kiếp trước, sau khi phát hiện chồng và thực tập sinh mới có quan hệ mờ ám, tôi đã nhắc lại chuyện lời nguyền trong gia đình chúng tôi: "Chồng à, em đã với từ ngày cưới rồi, nhà em có một lời nguyền, sau khi kết hôn, nếu đàn ông ngoại sẽ bị ung thư và không sống quá nửa năm."

Chồng tôi không những không tin mà còn tôi đang nguyền rủa ta: "Kiều Hạ, em thấy cứ mấy chuyện này có ý nghĩa gì không? Đừng không tin những chuyện vô căn cứ như thế, cho dù có thật đi nữa thì có ngoại đâu mà liên quan đến ? Em không thể vì sợ ngoại mà cứ những lời nguyền rủa như . Thôi, bây giờ chuyện với em cũng chẳng đi đến đâu, em tự suy nghĩ đi!"

Lần đó, chúng tôi chia tay trong không vui.

Lúc đó chồng tôi chưa ngoại thật, nếu không có dấu hiệu như , sao tôi lại phải lắm lời nhắc nhở ta?

Tôi và chồng đã ở bên nhau từ thời đại học, trải qua năm năm đương mới kết hôn, đến nay đã hai năm, cảm vẫn luôn rất tốt đẹp, vì thế cảm tôi dành cho ta không vẫn không hề nhạt đi.

Dù bây giờ biết chồng đã có lòng khác, tôi cũng không muốn dễ dàng ly hôn, chỉ cần ta quay đầu là bờ, chúng tôi vẫn có thể sống tốt với nhau.

để bảo vệ hôn nhân của mình, từ đó về sau, tôi thường xuyên đến công ty của chồng.

Mặc dù lúc đầu, chồng tôi có hơi không vui, dần dần, thái độ của ta với tôi cũng tốt hơn, trở về như thời điểm cảm đẹp nhất.

Tôi tưởng mình đã bảo vệ hôn nhân, và cũng chọn cách tin tưởng ta.

Cho đến một lần, tôi thấy chồng và Lâm Y Nhã cùng nhau ra khỏi nhà hàng, rồi cùng về nhà ta, rất lâu vẫn không thấy ra.

Lúc này tôi mới biết, hóa ra cuộc hôn nhân mà tôi tưởng đã bảo vệ , chẳng qua chỉ là ảo tưởng mà chồng tôi tạo ra mà thôi.

Tôi gọi điện cho chồng, hỏi ta đang ở đâu.

Chồng tôi dối: "Đang uống chút rượu với khách hàng bên ngoài, một lát nữa về."

Lòng tôi như bị d.a.o cắt, đau đớn vô cùng, vẫn không nổi giận, chỉ cay đắng: "Vậy sao? Nhưng em thấy vào khu nhà của Lâm Y Nhã mà."

Nghe thấy câu này, phản ứng đầu tiên của chồng tôi không phải là áy náy, mà là tức giận chất vấn: "Kiều Hạ, em theo dõi sao?"

Tôi hít sâu một hơi, : "Em không theo dõi , chỉ là cờ thấy thôi."

Nói xong, tôi cúp điện thoại, rồi về thẳng nhà luôn.

Không lâu sau, chồng tôi cũng về.

Tôi lạnh nhạt : "Chuyện em nhà em có lời nguyền là thật. . ."

2

Tôi chưa hết câu đã bị chồng ngắt lời, giọng ta đầy phẫn nộ: "Kiều Hạ, em còn định đến bao giờ nữa! Anh đã rồi, giữa và Lâm Y Nhã chẳng có gì cả, chỉ là ấy uống nhiều quá, không ai đến đón nên mới đưa ấy về nhà thôi. Em có thể đừng thần kinh quá không, cả ngày cứ nghi thần nghi quỷ! Lúc nào cũng lấy cái gì lời nguyền ra để đe dọa ."

Thấy chồng vẫn cố chấp không tỉnh ngộ, tôi thẳng vào mắt ta, hỏi: "Hạ Ngạn Đình, nếu ta thật sự trong sạch, tại sao đưa ta về nhà xong không ra ngay? Phải đến khi em gọi điện mới về."

Nghe tôi , vẻ mặt Hạ Ngạn Đình rõ ràng thoáng qua chút áy náy, sau đó lại ngay thẳng : "Em. . . thật là vô lý, người ta cảm ơn , mời uống một tách trà thì sao?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...