Lời Nguyền Trăng Máu – Chương 78

Chương 78 (Quá khứ của U Tịch)

Suốt một tháng sau, Diêm vương Địa Chí không hề quay lại gặp Đỗ U Tịch. Nhưng hắn đã lạm sát không ít người, làng Phù Dung giờ đây tiêu điều hoang liêu và tràn ngập tử khí. Đỗ U Tich hận không thể chết đi, hận không thể móc ra đôi mắt của mình. Nhưng không có tư cách chết, phải sống để trả giá cho những gì mình đã ra.

Cảm giác thấy mọi thứ không thể gì, có phải là hình phải chịu hay không?

Dân làng phỉ nhổ , chửi rủa và ném đồ hôi thối vào nhà. Đỗ U Tịch phải rời khỏi nhà để người nhà không phải liên lụy. Dòng họ hai bên đều phỉ nhổ cha , là đồ tai tinh, vết nhơ của dòng họ, nỗi nhục của gia đình. Chỉ có cha già, trai khóc than cho thân phận . Đỗ U Tịch sinh ra trong gia đình nghèo, như nghèo cao quý. Chưa từng dùng khả năng của mình để đổi lấy bất cứ thứ gì, cho dù là một quả sắn, trái ngô.

Ở trong mắt dân làng, Đỗ U Tịch nữ pháp sư bây giờ đã biến thành một con quỷ dữ.

Một ngày cuối đông lạnh lẽo, tuyết rơi dày đặc, vương trên nhánh hoa đào chớm nở bên hiên, Diêm vương Địa Chí trở lại. Đỗ U Tịch vẫn dáng vẻ như cũ, đứng bên triền núi nơi lánh nạn bao lâu nay, yên lặng đứng đó chờ đợi. Sự tuyệt vọng vây lấy bao lâu nay, cuối cùng cũng có thể giải thoát. Cô đã mong chờ ngày này thật lâu rồi, lâu như cái cách mà đã chờ đợi người .

Trong đôi mắt sâu và lạnh lẽo của mình, thấy trước một khoảnh khắc. Nhưng cho dù đã thấy, vẫn cố chấp. Trái tim vốn thanh khiết như lưu ly kia của vẫn đang chung thủy chờ đợi một điều.

Chấp mê bất ngộ!

Diêm vương Địa Chí từ trong màn tuyết trắng xuất hiện. Hắn mặc một bộ quần áo màu đen, còn khoác thêm một chiếc áo bào đen, ra dáng uy nghiêm và chết chóc của một vị Diêm vương. Diêm vương Địa Chí đang chống cây trượng đầu lâu chậm rãi đi tới.

“Diêm vương Địa Chí, đã lâu không gặp!”

Đỗ U Tịch bước chân của Diêm vương Địa Chí tới gần, lạnh nhạt một câu. Diêm vương Địa Chí không đáp lời, hắn tiếp cận , nâng cây trượng đầu lâu lên rồi lấy đà đâm về phía . Đỗ U Tịch chăm chăm cây trượng đầu lâu đến gần mình đã biến thành một thanh dao nhỏ sắc nhọn. Lưỡi dao trong suốt, hiện lên những hình thù dữ tợn, thanh dao đó bằng răng của chân thân Địa long.

Cô cảm thấy ngay khoảnh khắc này mọi thứ đều như ngừng lại, chỉ còn và Diêm vương Địa Chí trong không gian tĩnh này. U Tịch không hề tránh né, lặng lẽ Diêm vương Địa Chí. Sắc mặt hắn khi sắp đâm vẫn không đổi, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không thèm lay . Thanh dao kia cứ thế một nhát đâm thẳng vào ngực , sao lại có một cảm giác lạnh đến thấu xương thế này.

Cô đứng đó, gió tuyết thổi đến lạnh lẽo. Hoa tuyết vươn trên tóc đến trắng xoá, giống như rằng Đỗ U Tịch cuối cùng cũng đã trải qua một đời...

Chỉ trách trái tim con người quá đỗi yếu đuối. Ta ước gì ta không có trái tim. Chỉ trách thân thể con người quá mưc tàn nhược. Ta ước gì ta có một sức mạnh vĩnh hằng...

Máu trên khoé miệng chậm rãi trào ra, hai giọt nước mắt rơi xuống rồi ngưng lại trên má. Cô vẫn còn sót lại một chút ý thức, trách than thời gian sao lại trôi qua chậm chạp như thế. Hãy để cho nỗi đau này nhanh chóng giải thoát, cho dù linh hồn có đoạ nơi Địa ngục cũng cam lòng.

“Nếu như nàng không nhẫn tâm, ta lấy đi trái tim của nàng trước!”

Cô chỉ nghe Diêm vương Địa Chí một câu cuối cùng khi hắn dùng chính bàn tay hắn đã từng nắm tay để đào đi trái tim ấm áp nơi lồng ngực . Hai giọt nước mắt ngưng trên má giờ đây đã chuyển sang màu đỏ thẫm u ám.

Đỗ U Tịch năm hai mươi tuổi bị người ta đào lấy trái tim. Kể từ đó ở làng Phù Dung không ai còn thấy nữa. Sau khi mất tích, làng Phù Dung cũng đã yên bình trở lại. Cô giống như mang tai hoạ đến, sau đó lại tự mình mang tại hoạ mà đi.

Nếu như Đỗ U Tịch không sinh ra thì làng Phù Dung, nhân gian có chắc là sẽ tránh tai ương hay không?

Những già làng đến nhiều năm sau vẫn canh cánh câu hỏi đó. Cuối cùng cha già của héo mòn mà chết đi, người đời mới trở nên thương xót cho họ. Ngày dân làng tìm đến nơi trú ngụ, phát hiện ra một vũng máu đã thấm khô lâu rồi. Ngưòi cha già của ngồi bên vũng máu khóc ba ngày ba đêm vẫn không thể cảm trời xanh. Con chết rồi, chết một cách kì dị nên dân làng vẫn xem đó là điềm gở.

Đỗ U Tịch dùng suốt hai mươi năm cuộc đời ngắn ngủi của để cứu giúp chúng sinh. Đến khi chết đi lại không một đám tang, không mồ mả, không bài vị, thậm chí không cúng giỗ. Bi ai người mang mệnh lớn, lại chịu kiếp nạn sinh ra người, kiếp nạn vương vấn một mối sai trái...

Ngọn đèn lưu ly thu lại kết giới, sau đó nhập vào người U Tịch. U Tịch bị một vầng hào quang của đèn lưu ly nhập vào, quá sức chịu đựng, kêu lên một tiếng đau đớn rồi té xuống đất, nôn ra một vũng máu. Thiên Chí nhanh như chớp di chuyển tới đỡ U Tịch trên tay rồi lau vết máu trên miệng .

Diêm vương sắc mặt thoáng chút thay đổi, hắn vốn không muốn để U Tịch nhớ lại sớm như . Nhưng chuyện đã rồi, hắn sẽ đi theo kế hoạch khác. U Tịch liếc Diêm vương Địa Chí, ho khan, co giật mấy cái không biết là do bị thương hay đang khóc. Thiên Chí liên tục lấy tay vỗ vào lưng , vừa quan sát thái độ của hai người họ. Theo bản năng nhạy bén của thần long, cảm thấy có gì đó giữa hai người bọn họ ở trong quá khứ.

U Tịch vẫn oán ghét liếc Diêm vương Địa Chí. Cô vịn tay Thiên Chí vật vã đứng dậy, nghiến răng : “Diêm vương Địa Chí, đồ khốn nạn. Sao ngươi lại đào trái tim của ta?”

Thì ra cảm giác đau thấu tận tâm can là như thế này. Hiện tại U Tịch mới biết trăm năm qua không có trái tim đã có thể sống vô tư thế nào. Cho dù thời gian đã ngót trăm năm, nỗi đau năm xưa vẫn hiện rõ mồn một, chân thật như mới ngày hôm qua thôi. Nơi lồng ngực đã lắp đầy, nó ấm áp, không còn trống rỗng và lạnh lẽo nữa. Nhưng sao lại cảm giác không một chút thích, ghét nó. Ghét trái tim lưu ly thuần khiết không một vết khuyết, ghét cái gọi là đến ngu xuẩn và thất bại kia.

Diêm vương Địa Chí vẫn không trả lời, U Tịch lại : “Ngươi thèm khát Thiên Địa nhãn của ta đến sao. Nhưng ngươi, một kẻ mang trái tim hắc ám xứng đáng mở ra Thiên Địa nhãn ư? Mê muội, ngươi quá mức mê muội rồi!” 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...