Chương 73 (Quá khứ của Bỉ Ngạn linh)
U Tịch đã mơ một giấc mơ...
Trong giấc mơ, U Tịch thấy khung cảnh của hơn một trăm năm trước. Khung cảnh ấy xuất hiện một giống hệt như , cũng có đôi mắt u sầu tăm tối như thế. Cô kia mặc một chiếc chiếc áo dài ngũ thân màu đỏ sẫm, tóc đen dài chấm ngang eo đang ra suối lấy nước. Trên dòng nước chảy lúc này trôi đến một bông hoa lạ. Thân hoa như thân cây cỏ không có lá, nở một bông hoa màu đỏ rực như màu máu.
Đoá hoa chạm vào tay , sau đó không rời đi. Cô đột nhiên nheo mắt, đem bông hoa giấu vào trong áo. Không lâu sau, thấy một đám Thiên binh cầm binh khí chạy tới, xung quanh tìm kiếm thứ gì đó. Bọn chúng có lẽ không hề biết có thể thấy chúng.
Đợi sau khi Thiên binh đi hết, mới đem bông hoa ra cẩn thận . Giống như phát hiện ra điều gì đó thú vị lắm, thế là ủ bông hoa trong tay áo, một mình đi mãi. Chỗ này vô cùng quen thuộc, là Vô Tình cư. Cô này như mà lại có thể ngang nhiên đi vào rừng thông, sau đó bước qua cánh cổng xuống Địa phủ.
Nhưng có lẽ dù sao kia cũng là con người, vừa bước xuống đã lạnh đến co rúm ngồi xuống. Thế vẫn sống...kì lạ thay. Bông hoa kia chính là hoa bỉ ngạn đỏ rực của Địa phủ, không biết vì sao lại lên nhân gian để bị Thiên binh truy đuổi. Hoa bỉ ngạn quấn vào chân giống như ủ ấm . Quả nhiên không lâu sau, đã đứng dậy. Hoa bỉ ngạn cúi đầu tạ ơn, sau đó bò xuống Bỉ Ngạn trì.
Cô chừng như có thể thấu tất cả, cũng không tò mò mà quay lại hướng nhân gian. Nhưng vừa quay đầu thì lại đột nhiên quay lại, ánh mắt sâu thẳm như về nơi xa xôi nào đó, bất chợt nở một nụ rồi : “Đẹp, đẹp quá! Trời đất lại có một đôi mắt đẹp đến như thế sao. Người ấy rốt cuộc là ai, đang ở đâu?”
Gió lạnh tới như , có lẽ sau khi trả lại Tử Ly hoả, U Tịch đã không còn chịu gió Địa ngục nữa. U Tịch ngất bên bờ Bỉ Ngạn, lúc này hoa bỉ ngạn trong trì vốn đã trốn kĩ lại thi nhau bò ra. Bọn chúng đem những mảnh áo sơ mi rách của Thiên Chí vá lại, đắp lên người cho U Tịch, sau đó cùng nhau giúp sưởi ấm.
Chỉ là một sinh linh, bọn chúng lại nhớ ơn lâu như . Trăm năm trước U Tịch cứu lấy một nhánh bỉ ngạn bị Thiên binh truy đuổi, trăm năm sau bọn chúng liều mình dùng hết linh lực sưởi ấm giúp . Nhánh bỉ ngạn đã cứu lấy, sau khi trở thành Quan sứ tam giới nó đã bò lên chân và ở đó.
Chân trần giẫm lên bỉ ngạn Hoàng Tuyền, tùy ý thao túng bọn chúng. Nhánh hoa đã cứu chính là hoa vương của loài bỉ ngạn. Một bước nhảy xuống tận sâu vạn trượng Hoàng Tuyền cũng nhờ vào bỉ ngạn vương độ khí. Sinh sinh tử tử, nhân quả luân hồi. Cho nên đừng bao giờ ngưng giúp đỡ người khác, bởi vì nhất định chúng ta sẽ báo đáp.
U Tịch tỉnh lại ở bên bờ Bỉ Ngạn, thấy hoa bỉ ngạn vẫn đang bao vây xung quanh để bảo vệ . U Tịch chống tay ngồi dậy mảnh vải áo sơ mi của Thiên Chí tuột xuống, nhặt lên, ngửi thấy một mùi hương của vạn dặm xưa cũ, là mùi của Thiên Chí.
“Cảm ơn các ngươi nhé!”
Bỉ ngạn linh không trả lời U Tịch, cảm nhận tiếng lòng của bọn chúng rồi. Nhưng sao lại mơ giấc mơ kia chứ?
Vẫn đang suy nghĩ thì nhánh bỉ ngạn trên bàn chân ló ra, bò dần lên chạm vào bàn tay . U Tịch đưa tay sờ vào nó, sao đó khó tin hỏi: “Ngươi kia chính là ta sao? Ta đã từng cứu ngươi, hơn nữa khi đó ta đã mở Thiên Địa nhãn ư.”
Bỉ ngạn vương hẳn là đã đáp lời của U Tịch. Cô đột nhiên chuyển từ trạng thái khó tin thành vui vẻ, nụ cũng dần trở nên rộng ra. U Tịch chính là vô cùng mừng rỡ, đã mơ về khoảnh này hơn một trăm năm rồi. Mơ về ngày thấy quá khứ của chính mình.
Nhưng tại sao hai người lại đối lập như thế. Cô trong mơ có tấm lòng nhân hậu như thế, có nụ tự do lương thiện như thế, hẳn là ấy đã có một trái tim thuần khiết và xinh đẹp lắm. Nhưng , một người không có lòng hiếu sinh, một người có nụ lạnh lẽo như gió lạnh của Địa ngục, là nụ tượng trưng cho cái chết.
“Lui đi!”
U Tịch phất tay lùa bỉ ngạn vương trở về chân mình, sau đó lùa cả những đoá bỉ ngạn khác trở xuống trì. Ít ra thì hiện tại cũng không giống là nữ tàn nhẫn lúc trước, không phải đồ sát vô tội. U Tịch đứng lên, về phía xa xăm xuyên qua kết giới, thấy có hai bóng người áo trắng đang tới. Không lâu sau, quả nhiên là Đại Tế Ti và Luân Hồi quan mặc áo bào trắng xuất hiện.
“Quan sứ U Tịch, chúng ta phụng mệnh Thiên vương lão thần tới cứu ngài về!”
Hai người bọn họ vừa đáp xuống phía ngoài kết giới đã lập tức lễ độ . Đây hẳn là kính nể Thiên Địa nhãn rồi, U Tịch thơm lây.
“Cái này phải thế nào? Đến Ứng long thần dùng kiếm lửa Tử Ly chém cũng không vỡ, các ngài cách nào đây?”
U Tịch lên kết giới tuy người ngoài đều không thấy hoặc chỉ thấy trong suốt thì trong mắt nó lại là màu xám đen của chướng khí hợp thành. Luân Hồi quan đã từng chứng kiến khả năng của Thiên Địa nhãn nên không bất ngờ lắm. Nhưng Đại Tế Ti vẫn chưa từng thấy qua, cho nên bây giờ không khỏi có chút kích chầm chầm người phụ nữ yếu ớt đứng trước mặt là U Tịch.
Quan Luân Hồi tính toán thời gian, ông trở nên gấp gáp lay Đại Tế Ti: “Chúng ta mau hành thôi, thời gian sợ sẽ không kịp.”
Lúc Thiên Chí vừa về đến Thiên giới đã ra tay đập , nếu như không nhanh chóng cứu U Tịch, sẽ không để yên. Vậy nên Luân Hồi quan và Đại Tế Ti đã tức tốc đem theo báo vật của Thiên vương khởi hành xuống Địa phủ. Hai bọn họ ẩn thân bên ngoài kết giới, tìm cách vỡ trong âm thầm.
Đại Tế Ti lập tức chuyện chính, ông đem báo vật ra, sau đó hai người chuyên tâm vận khí mở kết giới. U Tịch nhàn rỗi đứng hai bọn họ ra sức việc. Cô không khỏi nghĩ nếu như một khi Đại Tế Ti biết đã đi dung mạo của con độc nhất của mình, liệu ông có còn ra sức cứu hay không.
Nhưng U Tịch không hề thấy có lỗi, bởi vì lúc này là người có thân phận cao quý, trách nhiệm nặng nề, hy sinh một Tuệ Lan thì có sao chứ. Hai bọn họ việc nhanh lẹ, chỉ qua mấy phút, kết giới đã mở.
“Quan sứ U Tịch, mau đi thôi!”
Đại Tế Ti cởi áo choàng trắng ra đưa cho U Tịch để khoác vào. U Tịch đành nhận lấy vì khoác vào vì lạnh. Nhưng còn chưa kịp bước qua kết giới đã thấy phía sau lưng một luồng chướng khí nặng nề đang tới. Trong cái âm u của Địa phủ vang lên giọng của Diêm vương Địa Chí: “Gan to nhỉ?”
Bạn thấy sao?