Lời Nguyền Trăng Máu – Chương 70

Chương 70 (Quạ ngũ sắc thành tinh)

Bước khỏi căn phòng đó, U Tịch mới biết bên ngoài khác với căn phòng đó thế nào. Phải chăng hiện tại khắp Địa phủ này chỉ còn căn phòng đó là bình yên ấm áp?

Lạnh! U Tịch cảm thấy lạnh.

Gió Địa ngục thổi lạnh như cắt, tựa như muốn xé rách da thịt cùng linh hồn đi . U Tịch phải vịn vào cánh cửa mới không bị gió thổi bay mất. So với trước đây dù gió lớn bao nhiêu cũng không mảy may chạm đến thì hiện giờ lại yếu ớt như thế. Khắp nơi chỉ là một mảng đen tối, thi thoảng sẽ thấy vệt trăng máu soi xuống một cách chết chóc. Toàn là chướng khí và máu me tanh tưởi, ma quỷ và quạ giễu dương.

Cách đó vài mét, U Tịch thấy một đốm lửa đó đang rực cháy trong tăm tối. Cô vịn lấy tường xương sọ của căn phòng, miễn cưỡng quen với gió lớn qua một lát mới có thể tự mình đi . Đôi mắt U Tịch ở đây rất sáng, có thể lập tức nhận ra bên cạnh đống lửa kia một hình dáng quen thuộc đang ngồi.

Người đàn ông ngồi bên đống lửa có chiếc mũi cao, lông mi dài cong vút đang che cho đôi mắt tuyệt đẹp kia. U Tịch đang đi chợt khựng bước chân, bởi vì đó không phải là Thiên Chí mà là Diêm vương Địa Chí. Đôi mắt của hắn chỉ toàn mùi sát khí và máu tanh, mái tóc kia cũng đã bạc màu đang hắn búi lên.

Có mùi thơm bay trong gió, là mùi của thịt nướng chín. Lần đầy tiên trong hơn trăm năm nay U Tịch giống như một con người, có thể lạnh, có thể ngửi thấy thứ khác ngoài những mùi đen tối. Mùi thịt nướng đã thúc đẩy bước chân nhanh hơn, chớp mắt đã tới nơi.

Diêm vương Địa Chí ung dung ngẩng đầu U Tịch, bày ra một nụ kì lạ rồi : “Ta biết em sẽ không uống máu tươi mà.”

U Tịch từ chối tiếp lời của Diêm vương Địa Chí, thấy ở chiều gió thổi che một tấm áo choàng đen của Diêm vương Địa Chí. Hắn đang lấy áo bào che gió để nhóm lửa nướng thịt, một hành hết sức “con người”. Thấy U Tịch hoài nghi không thôi, Diêm vương Địa Chí : “Lại đây ăn đi! Chẳng phải em muốn con người sao.”

U Tịch bị mùi thơm kia dẫn dụ ngồi xuống, Diêm vương Địa Chí trải cho một cái lá gì đó rất to, U Tịch sửa váy ngồi bệch xuống. U Tịch biết rất rõ, nếu như không chống đối, Diêm vương Địa Chí vĩnh viễn sẽ không . Ngửi ngửi không ngừng, lấy tay chỉ vào thịt trên lửa: “Thịt gì thế?”

“Không phải thịt người đâu!”

Diêm vương Địa Chí lấy thịt trên xiên xuống rồi đựng vào một chiếc lá đưa cho U Tịch. Cũng có phải là con người đâu mà sợ nóng chứ. Diêm vương Địa Chí này đóng giả con người đến nghiện rồi. U Tịch đưa xiên thịt đến miệng, cắn một miếng rồi lại nhả ra. Diêm vương Địa Chí chăm rồi hỏi: “Không ngon à?”

“Đột nhiên không muốn ăn nữa, gió lạnh quá! Áo choàng kia ta mượn dùng một lát có không?”

Hướng theo ánh mắt của U Tịch, Diêm vương Địa Chí đưa tay thu áo bay về, sao đó nhanh chóng khoác lên cho U Tịch. U Tịch bật , lập tức rút áo choàng ra rồi ném lên đống lửa mà đốt. Diêm vương Địa Chí áo choàng của hắn nằm trên đống lửa mà không bị cháy xén, mặt không chút biểu cảm. U Tịch chơi chán rồi, lảo đảo đứng dậy muốn đi về căn phòng kia.

Đột nhiên nghe sau gáy lạnh toát, U Tịch còn tưởng là Diêm vương Địa Chí. Cô đưa tay về sau nắm lấy rồi ném về phía trước mặt. Một với bộ quần áo luộm thuộm đủ màu sắc hiện ra, ta tuy rằng đầu tóc chẳng đâu vào đâu lại vô cùng xinh đẹp.

Hôi quá!

U Tịch dùng mũi ngửi ngửi, sau đó lấy tay bịt mũi rồi : “Quạ ngũ sắc thành hình người à?”

có chút khinh thường U Tịch rồi Diêm vương Địa Chí, sau đó : “Quan sứ U Tịch, ngươi đừng đằng chân lên đằng đầu. Sắp tơi đây trật tự của tam giới sẽ sắp xếp lại. Ngài ấy chính là chủ nhân của thế giới mới, ngươi lại dám vô lễ như thế?”

“Quạ hôi kia, hắn mướn ngươi khóc à?”

U Tịch mặt nhăn mày nhó vì vết thương mà lại phải đứng chơi vơi giữa gió lớn nên vô cùng không vui . Cô bị là hôi hám, cộng thêm trước đó U Tịch đồng loại của ta nên bắt đầu nổi xung thiên: “Đừng tưởng bọn tiểu quỷ gọi ngươi là Diêm hậu thì ngươi lại tưởng bản thân là nữ chủ nhân. Nha (quạ) tộc bọn ta có công giúp đỡ chủ nhân, không đến lượt ngươi mơ tưởng.”

U Tịch chống nạnh luôn, nhướn mắt : “Ngươi giúp cái gì, giúp hắn ấm giường à? Để ta cho quạ hôi ngươi biết, ngươi trèo lên giường của hắn chưa bao giờ dám đứng trước mặt hắn, chỉ có thể quỳ. Còn ta, dám đốt cả áo choàng của hắn tuyệt đối không có hứng nằm trên giường của hắn. Biết điểm khác nhau giữa một người có Thiên Địa nhãn và một con quạ hôi rồi chứ?”

“Ngươi...”

tức đến độ tái cả mặt quạ, chỉ tay vào U Tịch, run rẩy không nên lời. U Tịch không cảm thấy chút áy náy nào, còn thêm: “Có tin ta đốt ngươi không?”

U Tịch đưa tay lên, vội vã lùi ra xa tránh né. Nhưng không có lửa, Tử Ly hoả của U Tịch đã trả lại cho Thiên Chí rồi. Bên trên thấy sợ hãi tránh đi thì đáp xuống một nữa. Loài quạ ngũ sắc này không hổ danh mà mỹ tước của Địa phủ, ai ai cũng đều xinh đẹp. Nhìn thấy U Tịch thổi không ra lửa, hai con quạ tiến lại gần U Tịch.

U Tịch chỉ doạ bọn chúng thôi chứ không muốn phí sức đánh bọn này. Cô mau chóng quay lại Diêm vương Địa Chí tóc bạc hoa râm đang ngồi vô cảm bên đống lửa về phía này. U Tịch cũng phải giữ giá, không gọi thẳng Diêm vương Địa Chí mà hùng hổ với hai con quạ: “Diêm vương Địa Chí ở phía sau, đến lượt các ngươi ức hiếp Diêm hậu của hắn à?”

Diêm vương Địa Chí chỉ chờ xướng tên, hắn vừa đứng dậy thì đã di chuyển đến bên cạnh U Tịch nhanh hơn tốc độ của gió. Hai con quạ ngũ sắc thành tinh sợ hãi đồng loạt quỳ xuống run rẩy. Bọn chúng sở dĩ dám to tiếng là bởi vì Diêm vương Địa Chí không gì, đến lúc hắn ra mặt thì bọn chúng sợ hãi tột độ.

U Tịch không có đức hiếu sinh với bọn chúng, lạnh lùng với Diêm vương Địa Chí: “Con quạ này đẹp như , ta đột nhiên muốn ăn thịt quạ nướng. Con này!”

U Tịch chỉ tay vào con quạ đáp xuống sau. Diêm vương Địa Chí nửa lời không , lập tức phất tay một cái biến con quạ đang ở hình dạng người trở về nguyên hình chết tươi, đến lông bị bị nhổ sạch, bụng cũng bị mổ ra. Hắn phất tay cái thứ hai, con quạ đã êm đẹp bị xiên nằm trên đống lửa, áo choàng của hắn cũng quay trở về chỗ che gió.

Con quạ còn lại mặt mày tái nhợt, kinh hãi tột độ về Diêm vương Địa Chí như cầu cứu. U Tịch hừ lạnh một tiếng rồi bâng quơ : “Một rồng một quạ, ta thật muốn xem thử các ngươi giao hợp lại sinh ra loại quái thai tạp chủng gì. Diêm vương Địa Chí, khẩu vị của ngài thật khiến ta buồn nôn, như còn muốn cưới ta sao. Tuy ta cũng không cao quý, ta chảy dòng máu của cố Địa vương, còn mở Thiên Địa nhãn. Ngài thật là ta phát tởm!” 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...