Chương 48 (Nhìn rõ Thiên Địa)
U Tịch vào trong nhà vệ sinh thì gặp Tuệ Lan đứng trong đó. Cô ta chặn đường U Tịch, liếc xéo : “Tiện nhân, dám giở trò bẩn thiểu ngăn cản ta?”
U Tịch khoanh tay trước ngực, rất chi là trần tục : “Ai mới là tiện nhân?”
Tuệ Lan bé tí lại muốn chồm người tát U Tịch, lập tức bị vặn suýt gãy tay. U Tịch dùng sức không có kiểm soát, một cánh tay người trần nhỏ xíu không chịu nổi sức mạnh của . Nhìn Tuệ Lan đau đến đỏ mặt, U Tịch : “Ứng long Thiên Chí này ngươi không lấy rồi, ta là của tam giới.”
Tuệ Lan tức giận nghiến răng, U Tịch thả tay ta ra. Trước khi đi còn : “Đừng tưởng có Thiên vương chống lưng thì ngươi có thể lên trời. Ngươi đừng quên, Đại Tế Ti đại nhân không có bản lĩnh cướp ngục Hoả Câu. Diêm vương Địa Chí lại ghét ngươi như , nếu không phải Thiên vương ra tay, hắn căn bản muốn ngươi bị nướng chín rồi.”
Thiên Chí đuổi theo U Tịch ra khỏi nhà hàng, vẫn ấm ức quyết hỏi cho bằng rõ: “Này, có thai thật hả?”
Thiên Chí mặt mày nhăn nhúm, đưa tay xuống bụng bộ có thai rồi U Tịch. Anh khó bề tưởng tượng sao U Tịch có thể có thai?
U Tịch bộ dạng nghiêm trọng của Thiên Chí mà muốn ngã lăn ra . Cô vẫn cố nhịn xuống mà nghiêm túc gật đầu : “Đúng , tôi có thai rồi.”
“A a a...”
Thiên Chí hai tay ôm đầu, kinh hãi đến tột độ. Lúc này U Tịch thật nhịn không nổi nữa, ôm bụng ngặt nghẽo : “Lê Thiên Chí, bị ngốc rồi. Vậy mà cũng lừa !”
Dù không dám đánh nhau với U Tịch Thiên Chí vô cùng oán hận. Mặt mày sa sầm mà đi về nhà.
Đêm đó, ngồi trong phòng đợi những vị khách không mời đã quá khuya, U Tịch nằm dài lên bàn ngủ thiếp đi. Trong mộng, thấy cảnh tượng lạ lắm. Một con rồng trắng với đôi cánh tuyệt đẹp đang chở một con chó mực to lớn trên lưng. Con chó mực này cơ hồ có chút quen thuộc, đôi mắt kia...chính là Đại Ngâu. Ứng long Thiên Chí và Đại Ngâu? Ứng long là chủ nhân trước đây của Đại Ngâu ư.
Sau đó giấc mơ chuyển cảnh, thấy con Ứng long kia hai cánh đầy máu, nằm trên mặt đất vô cùng đáng thương. Con chó mực cũng thương tích đầy mình. Phút chốc, Ứng long biến mất như bốc hơi, để lại con chó mực khoé mắt chảy máu đau khổ tuyệt vọng.
“Chủ nhân của ngươi đã phạm đại tội, tay dính đầy máu, người đầy sát khí. Ngươi cũng sẽ chịu vạ lây, bị phế bỏ mệnh tiên, đài xuống Địa Ngục chó canh cổng.”
Một đạo Thiên ý giáng xuống, giọng vang lên òm òm không nghe rõ là ai đang tuyên đọc...
U Tịch tỉnh lại, vẫn thấy Đại Ngâu ngồi bên cạnh canh giữ cho . Vẻ mặt nó vẫn như không hề tỏ ra vui hay buồn. U Tịch đứng dậy, choàng tay ôm cổ nó, Đại Ngâu giật mình rụt cổ lại mà hỏi: “Chủ nhân, sao ?”
Đại Ngâu rõ ràng sủng mà lo sợ, U Tịch bạo lực kéo đầu nó vào tiếp tục ôm. Đại Ngâu cũng không buồn nhúc nhích nữa, mặc kệ gì thì . U Tịch cảm thấy, những ai bên cạnh đều như không có hoàn cảnh tốt đẹp. Rốt cục cũng hiểu đạo lí mà người ta hay , những kẻ có hoàn cảnh giống nhau thường dồn vào chung một nơi.
U Tịch không muốn ngủ nữa, cầm theo đèn lồng xuống Địa phủ. Địa phủ bây giờ vẫn rất loạn, căn bản không thể dàn xếp. U Tịch một đường đến Thương Ngạn đài, khi đến, thấy con tiểu quỷ đang đứng nghiêm túc canh giữ Thiên Địa thư. U Tịch vừa bước vào địa phận Thương Ngạn đài thì nó đã phát giác và quay đầu lại với món vũ khí kì lạ trên tay: “Kẻ nào?”
Nhưng vừa thấy U Tịch nó vội vàng bỏ vũ khí xuống, sau đó quỳ bái: “Cung nghênh chủ nhân Thiên Địa nhãn.”
U Tịch vừa bước vào vòng kết giới thì đã cảm nhận hoá ra kết giới này là do Thiên Địa thư tạo ra. Thương Ngạn đài này vẫn sừng sững giữa Địa phủ hỗn loạn hoàn toàn là do Thiên Địa thư bảo vệ. U Tịch chớp mắt con tiểu quỷ, sau đó : “Hậu nhân của Giao tộc, Hắc Long Giao!”
“Hồn chủ minh.”
Con tiểu quỷ với cái mặt trắng bệch và khuôn miệng rách tới mang tai bỗng chốc biến thân, trở thành một hình thù hoàn chỉnh. Tiểu quỷ này ước chừng mười lăm tuổi, mặt mũi dễ với hai chiếc tai như vây cá.
U Tịch nở một nụ rồi : “Là ai đã dị thú Hắc Long Giao hung thần sát ác, không có linh tính. Là ai đã năm đó tam giới lâm trận, Hắc Long Giao tội nặng bị chôn thây nhân gian. Khiên Ti giám, quan lớn dưới một kẻ trên vạn kẻ của Địa phủ tay cầm Dị Cốt thương oai phong lẫm liệt cưỡi Hắc Long Giao dị thú đánh trận. Giết chết quân chủ của mình, hy sinh bản thân và thần thú tộc để rồi nhận lại gì. Nhận lại chỉ là vạn kẻ phỉ nhổ, hậu nhân trong tộc sống chui lủi như kẻ không nhà.”
Con tiểu quỷ bất giác rơi nước mắt, nó cảm giác một tộc nhân dũng phải cam chịu sỉ vả mấy nghìn năm rốt cục có người thấu hiểu. Cảm giác như tù đài oan khuất đã lâu nay giải án và phóng thích. Cảm giác này so với chết đi sống lại càng vỡ oà hơn. Tiểu quỷ vẻ mặt đau khổ đến cùng cực : “Nỗi oan khuất của Giao tộc cuối cùng cũng có người thấu. Hồn chủ U Tịch, đối với tiểu nhân mà , ngài bây giờ chính là chủ nhân. Tiểu nhân không còn mong cầu gì nữa, chỉ mong có thể rửa sạch oan khuất, có thể lập một bài vị tưởng nhớ tiền nhân.”
Thiên Địa thư trên giá lúc này lay , sau vài lần nhúc nhích thì nó bay thẳng đến chỗ U Tịch. U Tịch cầm Thiên Địa thư đang phát sáng ở trên tay, sau đó vung lên không trung và trải ra. Mảnh da trải ra, vẫn không có lấy một chữ nào, hàng ngàn viễn cảnh của Thiên Địa lại chiếu lại rõ mồn một.
U Tịch sau khi xem qua hết thảy Thiên Địa thư, thở hắc ra rồi gấp nó trả về giá sách. Sau khi chuẩn bị rời đi, còn với tiểu quỷ: “Ngươi hãy ở cạnh Thiên Địa thư, một khi xảy ra chuyện gì ta có thể cảm ứng .”
“Hồn chủ không mang theo sao?”
“Không cần, ta và nó bây giờ đã hoà một. Với lại, nó đã tạo ra kết giới bảo vệ nơi này, nhất định có lí của nó.”
U Tịch quay về trước khi trời sáng.
Mặt trời vừa nhô lên thì Thiên Chí đã ra ngoài, vì cổ đau vẫn chưa hết nên lại muốn đến bệnh viện. Thầy Đỗ hoảng sợ : “Lần trước cậu ta đi bệnh viện về bị chó tinh nhập. Lần này không biết lại bị cái gì nhập nữa.”
U Tịch nặng nề , : “Đừng nhảm nữa. Mau tạm biệt ta đi.”
Thầy Đỗ quay sang U Tịch, tò mò : “Yêu nữ, hôm nay lạ quá. Làm tôi sợ đó.”
U Tịch không trả lời, Thiên Chí đang đứng ngoài cửa với dụng cụ vẽ trên tay rồi : “Hoạ sĩ Lê Thiên Chí, tạm biệt. Hẹn gặp lại.”
Bạn thấy sao?