Lời Nguyền Trăng Máu – Chương 42

Chương 42 (Dẫn hồn Lê Thiên Chí)

“Ngỏm cái đầu ông ấy!”

U Tịch không quên chửi một tiếng rồi mới bay đi. Đại Ngâu thấy U Tịch bay về hướng Vô Tình cư, nó quay lại thầy Đỗ rồi tiếng người: “Chủ nhân tháo giày rồi, chúng ta mau quay về đi.”

Thiên Chí từ đêm qua cõng U Tịch về và ngất xĩu thì đến tận bây giờ vẫn chưa hề tỉnh lại. Mà hiện tại thân thể của cũng đã lạnh ngắt. U Tịch lồm cồm bò qua bò lại trên người sờ đông sờ tây. Sau khi xác định đã hồn lìa khỏi xác mới hoảng hốt xem đồng hồ Sinh Tử.

Nhưng lạ thay, đồng hồ Sinh Tử không hề báo. Cho dù U Tịch có vặn bao nhiêu vòng đi chăng nữa thì nó vẫn lặng thinh. Phải tìm ở đâu đây, bây giờ loạn lạc như , Âm Sai sao có thể lên dẫn âm hồn đi chứ. U Tịch ra sức vỗ đồng hồ Sinh Tử: “Xin ngươi, hãy phản ứng một chút đi. Xin ngươi đấy!”

Một giọt nước mắt rơi xuống mặt đồng hồ.

Khóc sao?

Sao lại khóc kia chứ. U Tịch nghe lồng ngực đau âm ỉ, không rõ ràng đây là cảm giác gì, cũng không biết là đau ở đâu.

Mặt đồng hồ Sinh Tử lúc này sáng lên, nó nhảy liên tục những dòng cổ ngữ, Thiên Chí chưa tận số. Nhưng bát tự lúc này rung chuyển dữ dội không bình thường. Linh hồn của Thiên Chí nhất định vẫn còn ở xung quanh đây, sao tìm?

Đúng rồi, mùi hương!

Trên người của Thiên Chí có một mùi hương thoang thoảng xưa cũ mà U Tịch có thể nhớ rõ mồn một. Cô đứng lên, ra cửa tháo đèn lồng xuống cầm trên tay bắt đầu đi tìm. Khắp nơi toàn là mùi tử khí, mùi máu tanh, mùi sợ hãi. U Tịch như một kẻ vất vưởng soi đèn đi lang thang tìm kiếm.

Quạ đen bay đầy trên ngọn cây, tiếng kêu của chúng vang vọng khắp nơi, quả là cảnh tượng của tận thế. Thi thoảng vài con đáp xuống muốn tấn công U Tịch, thấy roi Sinh Tử mà cầm trên tay thì bọn chúng không dám đến gần. U Tịch đành phải một tay cầm đèn lồng, một tay cầm roi Sinh Tử kéo lê trên mặt đất.

Đã đi rất xa, tìm rất lâu vẫn không ngửi thấy mùi của Thiên Chí, U Tịch chán nản ngửa mặt lên trời. Hiện tại có lẽ chưa đến 6 giờ tối nhân gian đã giống như nửa đêm rồi. Hai mặt trăng đã cách nhau không còn xa nữa, màu đỏ cũng đã dần trở nên đậm hơn. Ánh sáng soi xuống cũng vì mà nồng nặc không thể chịu .

Đồng hồ Sinh Tử lúc này đột nhiên thay đổi, U Tịch vội vã dòng chữ nhảy lên mặt đồng hồ. Cô thu roi, cầm theo đèn lồng bay về rừng thông, sau đó xuyên xuống Địa phủ.

Địa phủ mùi âm khí nồng nặc khiến U Tịch vốn tính âm còn phải ho khan mấy tiếng. May nhờ có chuông Tử Linh trên cổ chân kêu vang nên có thể xua đuổi âm khí phần nào. Bỉ Ngạn trì nước hoá đỏ thẫm, hoa Bỉ Ngạn phóng đại to gấp đôi đang bò lên bờ. Bọn chúng không nghe lời U Tịch nữa, vì phải dùng bạo lực để sang Hồi Ngạn quan.

Cánh cửa Hồi Ngạn quan không còn ai canh giữ, U Tịch một phát đạp văng cánh cửa, trực tiếp đi lên cầu Vĩnh Tử. Cầu Vĩnh Tử hiện tại xiêu vẹo không yên, như thể hàng vạn bộ xương kia muốn hồi sinh sống lại . Vong Xuyên nước dâng cuồn cuộn, những hồn bên trong nước nhao nhao muốn thoát khỏi dòng sông.

Quạ ngũ sắc, quạ đen trên không trung đại chiến giành địa bàn. Ma quỷ bên dưới cũng hỗn chiến không kém. U Tịch dõi đôi mắt âm u xung quanh tìm kiếm trong vô vọng. Nhưng sau đó đột nhiên nhớ đến con tiểu quỷ ở Thương Ngạn đài, vì nhanh chóng tới đó.

Tuy rằng bên ngoài hỗn chiến là Thương Ngạn đài này không mảy may bị chạm đến. Thật không biết, kết giới của nơi này là ai tạo ra mà lại mạnh đến như . Con tiểu quỷ yên lặng đứng bên cạnh canh giữ Thiên Địa thư, cho đến khi cảm nhận U Tịch nó mới quay đầu lại.

“U Tịch hồn chủ, ngài sao thế?”

Con tiểu thấy bộ dạng của U Tịch thì không khỏi ngạc nhiên. Sau khi thấy đèn lồng đỏ mà U Tịch cầm trên tay thì còn tưởng U Tịch bị bóc lột sức lao : “Đèn lồng đỏ? Ngài xuống tận Địa phủ để bắt hồn sao.”

“Đúng , ta đi tìm Ứng long Thiên Chí. Anh ta hồn lìa khỏi xác rồi.”

Tiểu quỷ không vội quản vụ của Ứng long, nó khẩn trương hỏi U Tịch: “U Tịch hồn chủ, có phải ngài mở Thiên Địa Nhãn rồi không?”

“Sao ngươi biết?”

“Bởi vì Thiên Địa thư đã cảm ứng rồi. Tiểu nhân muốn đi tìm ngài lại sợ Thiên Địa thư không an toàn. Đành chỉ ở đây chờ đợi. Hồn chủ, mau xem Thiên Địa thư đi.”

U Tịch tiến tới gần giá để Thiên Địa thư, nó lúc này đang phát sáng. U Tịch có thể cảm nhận rõ ràng đôi mắt và Thiên Địa thư đang dần hoà một. Chỉ một bước chân nữa là có thể với tới, đột nhiên dừng lại. Con tiểu quỷ khẩn trương hỏi: “U Tịch hồn chủ?”

“Ta phải đi tìm Ứng long Thiên Chí trước. Nếu một khi hắn rơi vào tay Diêm vương Địa Chí, tam giới xem như tiêu tùng. Ngươi cũng biết hết thảy những chuyện này là do Diêm vương Địa Chí một tay tạo thành kia mà.”

U Tịch quay đầu, cầm lên đèn lồng. Con tiểu quỷ ngăn lại: “U Tịch hồn chủ, ngài nên phân biệt nặng nhẹ. Ngài đây là đang vì riêng sao?”

Tay U Tịch hơi khựng lại. Thế nào là riêng?

Đây là cảm giác gì, sao chưa từng có?

Lo lắng cho một người, lại càng muốn cứu vớt chúng sinh.

Ném cho con tiểu quỷ một cái cảnh cáo. U Tịch đanh giọng : “Câm đi! Người có Thiên Địa nhãn là bổn toạ. Bổn toạ gì là nấy. Ngươi cũng đừng quên, bổn toạ không có trách nhiệm cứu vớt tam giới.”

U Tịch đã bước ra ngoài, con tiểu quỷ vẫn với theo : “Ngài đừng quên, kẻ có Thiên Địa nhãn phải mang trên mình trách nhiệm đó. Ngài muốn chối bỏ căn bản là không thể.”

“Vậy bổn toạ tặng cho người nào muốn gánh trách nhiệm đó.”

U Tịch hối hận rồi, biết thế đã không đến đây lãng phí thời gian. Con tiểu quỷ này nó sớm đã xem Thiên Địa thư là vật phải canh giữ. Cô rời khỏi Thương Ngạn đài, lại vật vã len lỏi giữa đám ma quỷ tìm Thiên Chí.

Tìm kiếm thật lâu nữa vẫn không có, U Tịch tuyệt vọng quay về cầu Vĩnh Tử. Ngờ đâu chưa đến chân cầu đã ngửi thấy một mùi hương, chính là mùi hương của vạn dặm xưa cũ. Cô len lỏi đi lên cầu, men theo mùi hương kia, mùi hương càng lúc càng gần. Gần nữa cầu, U Tịch thấy trước mặt hiện ra Thiên Chí.

Thiên Chí mặt mày vô cảm đang đi giữa đám ma quỷ, mặc cho bọn chúng xô đẩy. Giây phút này, tất cả thời gian như ngưng đọng. Trong mắt Thiên Chí, U Tịch mặc chiếc váy dài thuần đỏ, tóc dài chấm ngang eo, tay cầm đèn lồng mới mỹ lệ sao.

Giống như cảm giác lần đầu gặp , hiện tại nổi bật giữa đám ma quỷ. Bây giờ Thiên Chí mới biết, trong mắt người chết, chiếc đèn lồng trên tay U Tịch hoa lệ đến thế nào.

U Tịch bước chân nhanh hơn, đối diện Thiên Chí, buông tay thả đèn lồng. Đèn lồng tự bay lên trên đỉnh đầu, Thiên Chí ngẩn ngơ ngước mắt nó. Giống như đứa trẻ lần đầu thấy món đồ chơi đẹp đẽ . U Tịch nở một nụ chua xót, hai tay ôm má Thiên Chí, nhỏ: “Lê Thiên Chí, về nhà thôi!” 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...