Lời Khuyên Đầy Nhiệt [...] – Chương 8

So với việc mẹ chồng tôi, bà càng muốn mẹ chồng của ta.

Bình thường tôi cũng chẳng ăn cơm nhà nhiều, chỉ thỉnh thoảng ăn bữa tối, phần lớn thời gian là do dì Vương nấu nướng, nên cơ hội bỏ thuốc cũng không nhiều.

Giờ tôi dọn thẳng vào bệnh viện, ba bữa một ngày bà ta càng không đụng .

Thấy tôi sắp ly hôn, bà ta hận đến mức muốn tôi chết ngay, để con trai bà trở thành “góa vợ” trước khi ly hôn hoàn tất.

Bảo vệ bệnh viện đã chặn bà ta nhiều lần, cuối cùng bà ta cũng tìm cơ hội lẻn vào.

“San San à, Gia Minh nó chỉ là nhất thời hồ đồ.

Đàn ông đi ăn bên ngoài, ai mà lúc nào cũng tỉnh táo đâu.

Nó chỉ lỡ dại một lần, chẳng lẽ con không thể cho nó một cơ hội, đã muốn kết tội tử hình nó luôn rồi sao?”

“Lòng nó là ở chỗ con, bao nhiêu năm như con không cảm nhận sao?

Trên đời ai mà không từng phạm sai lầm, chỉ cần nó biết sửa là rồi, đến mức phải ly hôn sao?”

“Mẹ hứa với con, đứa bé sẽ không để ở bên cạnh con nữa.

Nhưng dù sao nó cũng là con cháu nhà họ Hoàng, mẹ sẽ mang nó về nuôi, cực chút cũng không sao.

Chỉ cần hai đứa sống với nhau yên ổn là mẹ mãn nguyện rồi.”

Sự im lặng của tôi khiến mẹ chồng càng thêm tự tin.

Thấy sắc mặt tôi vẫn bình tĩnh, bà ta liền xách bình giữ nhiệt đến trước mặt tôi.

“Mẹ thay thằng Gia Minh xin lỗi con.

Con đánh mắng nó đều là nó đáng bị.

Đừng tổn sức khỏe của mình.

Mẹ hầm canh cho con, nếm thử đi.

Sau này con muốn ăn gì cứ , mẹ nấu cho, ngoài hàng sao bằng đồ nhà mình nấu .”

Dạo này đồ ăn tôi dùng đều do dì Vương tự nấu ở bếp nhỏ bệnh viện.

Nói ra cũng buồn , dì Vương hỏi Ôn Thừa Lâm có không, ấy liền dọn riêng cho một góc bếp.

Tôi liếc bát canh, mẹ chồng gượng, rút tay lại.

“Không muốn uống thì thôi… ha ha, không sao cả.”

Tôi muốn danh lợi vẹn toàn, muốn xử lý gia đình Hoàng Gia Minh một cách gọn gàng, nên dĩ nhiên sẽ không từ chối bát canh đó.

Uống xong chưa bao lâu, tôi bắt đầu khó thở, vội vàng ấn chuông cấp cứu.

Bác sĩ và y tá vội lao vào, va cả vào mẹ chồng tôi, khiến bà ta sững người, mặt mũi ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bát canh đó không có thuốc, dù họ có gấp gáp cũng không ngu dại đến mức bỏ thuốc ngay trong bệnh viện.

Nhưng tôi thì lại gục xuống đúng lúc đó.

Kết quả kiểm tra cho thấy trong thời gian dài, tôi đã bị dùng quá liều thuốc an thần.

Tôi lập tức báo cảnh sát và giao nộp kết quả kiểm tra thực phẩm trước đó.

13

Hoàng Gia Minh hớt hải chạy đến bệnh viện không gặp tôi.

Trong điện thoại, giọng ta khản đặc vì tức giận.

“Tần San, nhất thiết phải tuyệt như sao?”

Tôi đứng bên cửa sổ phòng VIP xuống.

Dưới kia, Hoàng Gia Minh đang giơ điện thoại, ngước đầu tôi chằm chằm.

Anh ta mặc kệ những ánh mắt khó hiểu xung quanh, vẫn giận dữ gào lên:

“Mẹ tôi hoàn toàn không bỏ thuốc, dựa vào cái gì vu oan cho bà ấy?

tất cả chỉ để ép tôi ly hôn, thật sự không từ thủ đoạn sao?”

Tôi bình tĩnh ta qua khoảng cách xa xôi, giọng tôi cũng lạnh băng không một chút dao .

“Có bỏ thuốc hay không, chẳng lẽ không rõ nhất?

Trước khi đến tìm tôi, sao không ghé qua sở cảnh sát để xem chứng cứ tôi nộp lên là gì?”

Tôi nghe thấy tiếng thở gấp bên đầu dây kia im bặt, rất lâu sau, giọng ta mới lại vang lên, nhẹ như gió.

“Cô biết hết rồi sao?”

“Biết từ bao giờ?”

Tôi cũng im lặng như ta, rồi lạnh nhạt trả lời:

“Từ lúc… bắt đầu .”

14

Tôi chưa bao giờ là một tiểu thư ngây thơ đơn thuần.

Ngược lại, do thể trạng yếu ớt kéo dài, tính cách tôi có phần u ám.

Khi còn nhỏ, bệnh nặng đến mức không thể đi học như bao đứa trẻ khác, phần lớn thời gian tôi đều ở nhà, một mình suy nghĩ về thế giới.

Với tôi, thế giới này, lòng người luôn có phần đen tối nhiều hơn là thiện ý.

Dù năm đó Hoàng Gia Minh bước vào cuộc đời tôi với thiện chí hay không, tôi cũng chưa từng hoàn toàn đặt niềm tin hay hy vọng vào ta.

Tôi sở hữu một cơ thể mà bản thân không thể kiểm soát tốt – vì thế, tôi càng muốn kiểm soát tất cả những điều còn lại xung quanh mình.

Khi ba mẹ tôi còn sống, tôi chỉ muốn chủ tất cả mọi thứ ngoài sức khỏe.

Còn khi họ không còn bên tôi nữa, tôi không còn tin tưởng bất kỳ ai – tôi muốn chủ tất cả.

Tôi chưa bao giờ với Hoàng Gia Minh:

Trong căn biệt thự đó, mỗi căn phòng tôi đều lắp camera giám sát.

Không chỉ không với Hoàng Gia Minh, mà trong căn nhà đó, chỉ có duy nhất một người biết: tôi.

Tôi biết ta và Mạnh Hiểu Tình cờ gặp lại.

Biết ta ôm điện thoại giữa đêm, trằn trọc không yên.

Biết những lời thề thốt chân thành mà ta dành cho Mạnh Hiểu Tình.

Cũng biết ta do dự, giằng co khi cùng mẹ mình âm mưu dối trá.

Mạnh Hiểu Tình… là người tôi âm thầm sắp đặt xuất hiện trước mặt Hoàng Gia Minh.

Tôi chỉ muốn biết, rốt cuộc ta sẽ chọn thế nào.

15

Hoàng Gia Minh cuống cuồng rời đi.

Anh ta đã hiểu, chuyện ly hôn này, ta không còn quyền lên tiếng nữa rồi.

Nhưng đã muộn rồi, mọi chuyện đều do chính ta đẩy đến mức không thể quay lại.

Các bác trong hội đồng quản trị vốn đã dòm ngó, bây giờ càng thêm kích .

Họ vẫn luôn tin rằng tôi – một người phụ nữ – thì giữ cái gì.

Ngay cả gia đình, hôn nhân của mình còn không giữ nổi, thì sao giữ một công ty lớn như thế?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...