Lời Khuyên Đầy Nhiệt [...] – Chương 4

Ba ngày sau, kết quả xét nghiệm gửi đến điện thoại của tôi.

Trong đó đúng thật có chất suy nhược thần kinh.

Cùng lúc đó, thám tử tư gửi cho tôi một tin nhắn.

Trong ảnh, Hoàng Gia Minh đang ôm chặt một người phụ nữ khóc như mưa.

Tôi nhận ra ta — Mạnh Hiểu Tình.

Mối đầu của Hoàng Gia Minh hồi cấp ba.

06

Hoàng Tử Lạc đã đến tuổi đi mẫu giáo từ lâu, Hoàng Gia Minh muốn cho nó học ở một trường tư tốt hơn.

Nhưng nhiều năm nay, công việc trong công ty đều do tôi quản lý trực tiếp, nên về quan hệ và nguồn lực, ta vẫn phải dựa vào tôi.

Sau vài ngày tôi tỏ ra dễ chịu một chút, quả nhiên ta lại quên hết mọi chuyện trước đó.

“San San, Tử Lạc giờ cũng đến tuổi đi mẫu giáo rồi, mình đã quyết định nuôi nó thì cũng phải tính đường tử tế cho nó chứ, đúng không?”

Anh ta lại gần, định ôm tôi vào lòng.

Tôi nghiêng đầu ra sau, đưa tay chặn ta lại.

“Lúc nhận nuôi đứa nhỏ, đã không hề bàn với em. Anh biết mà, em vốn không thích con nít.”

Anh ta khựng lại, không ngờ tôi lại nhắc chuyện này vào lúc này.

“Hôm đó em đã đồng ý rồi mà?”

“Đúng, em đồng ý cho cha đấy.”

Anh ta sững sờ.

“Ý em là gì?”

“Ý em là em đồng ý để một mình nhận nuôi đứa bé đó.”

Anh ta hoàn toàn chết lặng, sau đó không thể tin nổi:

“Tần San, sao em có thể ra lời như thế?

Lúc nhận nuôi Tử Lạc em rõ ràng đã đồng ý, giờ sao lại trở mặt?

Em tưởng chuyện này là trò chắc?

Nếu không muốn thì sao lúc đó không , bây giờ thằng bé đã sống ở đây, rồi em quay ra không đồng ý?

Em từ khi nào trở nên vô lý như ?”

Tôi đứng dậy, ngồi xuống phía đối diện, nửa nửa không, lặp lại câu quen thuộc:

“Lúc đầu em chẳng phải đã rồi sao?

Cũng giống như em từng nghĩ thật sự nghiêm túc khi đồng ý sống không con cái với em.”

Ánh mắt ta lóe lên một tia chột dạ, giọng cũng dịu xuống.

“San San, em đừng giận.”

“Em xem, ba mẹ em vẫn đang nằm trong viện, nếu họ mãi không tỉnh lại, em nỡ lòng nào để đứa con mà họ thương nhất sống đơn, không ai nương tựa suốt nửa đời còn lại sao?”

Lý lẽ này chẳng khác gì mẹ ta – vừa vô lý vừa áp đặt.

Chưa kể, chỗ dựa của tôi không cần phải là một đứa trẻ nhỏ hơn tôi hơn hai mươi tuổi.

Là chồng tôi, trong hoàn cảnh này, lẽ ra người nên là chỗ dựa của tôi – chẳng phải là ta sao?

“Tại sao không thể là chỗ dựa của em?”

Tôi thật sự tò mò, sau hai năm đương, ba năm hôn nhân, chẳng lẽ ta chưa từng thật lòng với tôi một lần nào sao?

Anh ta lại bước đến, ôm tôi vào lòng.

“San San, chỉ muốn em có thêm một người bên cạnh mà nương tựa.”

07

Tôi vẫn sắp xếp cho đứa trẻ đó học ở một trường mẫu giáo tư nhân cao cấp.

Vì chị của Hoàng Gia Minh – Hoàng Giai Hinh – đã chủ tìm đến tôi.

“San San, chị biết em lo lắng đứa bé sau này sẽ không phải là của em.”

“Em cứ yên tâm, từ nay về sau, Tử Lạc chỉ có một người mẹ là em.”

“Chỉ cần em đồng ý, chị sẽ phối hợp đầy đủ để các thủ tục nhận con nuôi.”

“Là chị mẹ mà không tròn trách nhiệm, không bảo vệ con, chị không cầu gì khác, chỉ mong hai người có thể sống tốt.”

Tôi đồng ý với lời chị ta, không nhắc đến chuyện thủ tục nhận nuôi.

Đồng thời, tôi cố ý không chuẩn bị gì cho đứa trẻ.

Quả nhiên, chưa mấy hôm sau, hiệu trưởng gọi điện cho tôi.

Hoàng Tử Lạc gổ với ở trường, đánh nhau rồi va vào bậc thang, phải nhập viện.

Người vội vã đến bệnh viện không chỉ có mẹ chồng và chị em nhà họ Hoàng, mà còn có cả Mạnh Hiểu Tình.

Hoàng Giai Hinh lo lắng đến phát khóc, vừa xem băng gạc trên đầu con vừa rơi nước mắt liên tục.

Tử Lạc mặt mày tái mét, lao vào lòng chị ta khóc hu hu.

“Sao lại thế này? Sao lại đánh nhau? Có nghiêm trọng không? Đứa nào vô giáo dục mà dám ra tay chứ?”

Mẹ chồng tôi vừa mắng vừa muốn đi tìm phụ huynh đứa kia, chẳng thấy đâu.

Tôi đã cho người đưa họ đi trước để tránh phiền phức.

Mạnh Hiểu Tình đứng ở vòng ngoài của đám đông, mím môi im lặng theo dõi.

“Rốt cuộc là chuyện gì? Sao lại đánh nhau?”

Hoàng Gia Minh quay sang hỏi tôi.

“Không có gì to tát. Tử Lạc giành đồ chơi của nên mới xảy ra ẩu đả.”

“Sai rồi! Tử Lạc nhà chúng tôi không bao giờ giành đồ của người khác!”

Mẹ chồng không nghĩ ngợi liền phản bác.

“Tất cả là lỗi của tôi. Tôi chưa từng nuôi con nên chuẩn bị chưa chu đáo, khiến Tử Lạc phải lấy đồ của khác…”

“Cô cũng lạ thật, đã là mẹ rồi thì nên lo cho con một chút. Đừng lúc nào cũng lấy lý do công việc. Nếu bận thì để Gia Minh lo, việc của con chẳng lẽ mẹ lại không quan tâm?”

Mẹ chồng vẫn còn định lên lớp, tôi đã quay người đi về phía Mạnh Hiểu Tình.

“Chồng à, ấy là ai thế?”

Hoàng Gia Minh như bừng tỉnh, vội vàng bước đến.

“À, đây là trợ lý của . Nhận cuộc gọi nên tiện đi cùng.”

Tôi gật đầu, mỉm đưa tay ra.

Cô ta chần chừ một chút rồi cũng đưa tay bắt.

Sau khi đám đông giải tán, tôi đến cạnh Hoàng Giai Hinh, đưa chị ta phiếu kết quả kiểm tra, giọng nhẹ nhàng:

“Chị đừng lo, Tử Lạc chỉ bị va vào đầu, chỉ là xây xát ngoài da thôi. Kiểm tra đầy đủ cả rồi, chị xem đi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...