Tôi nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn.
Đi quá nhanh…
Lục Chiêu Chiêu đi giày cao gót mà bước chân lảo đảo rõ rệt.
Lên đến sân khấu, Giản Diệu nhẹ gật đầu với MC.
MC lập tức hô lớn:
“Tiếp theo, Giản sẽ dành tặng Lục một món quà đặc biệt!”
Đèn dần tắt, màn hình lớn bắt đầu chiếu lên…
“WTF! Cảnh nóng thật luôn à?! Trời ơi, đây là đám cưới mà!”
“Điên rồi! Ai lại phát phim người lớn trong hôn lễ thế này?!”
Nhưng chỉ một giây sau, màn hình chuyển góc — gương mặt của Lục Chiêu Chiêu hiện lên rõ nét.
Còn người đàn ông phía sau ta — là một gương mặt cực kỳ giống Giản Diệu.
Nhưng người quen thì ra ngay — đó không phải Giản Diệu, mà là… Giản Hi!
Gương mặt Giản Hi đầy mồ hôi, giọng lộ rõ dục vọng:
“Tiện nhân, trong hai em thì ai lợi hơn?”
Lục Chiêu Chiêu rên rỉ đáp:
“Dĩ nhiên là rồi… thật giỏi quá… em chịu không nổi nữa…”
Hình ảnh dừng lại.
Giản Diệu cầm micro, dịu dàng cúi đầu hỏi người trong lòng:
“Anh trai tôi… thật sự lợi đến thế sao?”
Mặt Lục Chiêu Chiêu tái mét, nước mắt rơi như mưa:
“Chồng ơi, em… em có thể giải thích…”
Nhưng đoạn clip vẫn chưa dừng lại.
Tiếp theo là cuộc trò chuyện giữa Giản Hi và Lục Chiêu Chiêu, trong đó họ chi tiết bàn mưu tính kế chia rẽ tôi và Giản Diệu.
Giản Hi vừa định xông lên rút dây điện, liền bị người của Giản Diệu khống chế ngay lập tức.
Màn hình lại chuyển cảnh, một người đàn ông lạ mặt cúi đầu :
“Hôm đó là Lục Chiêu Chiêu bảo với tôi rằng ta có một bộ trang sức lấp lánh, bán với giá rất hời. Tôi biết giá đó chắc chắn không hợp pháp, đồ quá đẹp… cũng do tôi tham lam.”
“Kết quả, vừa chuẩn bị giao dịch thì có người đến. Lục Chiêu Chiêu hoảng quá, xoay người bỏ chạy, mới trượt ngã từ cầu thang xuống.”
Tôi khẽ chậc một tiếng, chỉ cảm thấy lạnh sống lưng — không ngờ Lục Chiêu Chiêu lại gan lớn đến , dám mang cả dây chuyền nhà tôi đi bán!
Lục Chiêu Chiêu chân mềm nhũn, vừa bị Giản Diệu buông ra đã ngã gục xuống đất.
Giản Diệu giật phăng váy cưới của ta, cau mày hỏi:
“Lục Chiêu Chiêu, tiểu tiện đấy à? Là do chơi bạo với tôi nên nhịn không nổi à?”
Anh ta nhấc chân đạp lên ngón tay của Lục Chiêu Chiêu.
Lục Chiêu Chiêu đau đớn hét lên, vẻ mặt Giản Diệu lại càng thêm điên loạn.
Cửa lớn của lễ đường bật mở, hàng chục cảnh sát ập vào khống chế hiện trường, buổi livestream buộc phải dừng lại.
Luật sư Tống ở đầu dây bên kia tặc lưỡi cảm thán:
“Giản Diệu đúng là tàn nhẫn, đem toàn bộ bằng chứng phạm pháp của nhà họ Giản ném ra ngoài. Ai có mặt trong lễ cưới hôm đó, đừng mơ thoát thân!”
13
Tin tức nhà họ Giản sụp đổ chiếm chễm chệ trên hot search suốt cả tháng trời.
Tôi cũng không ngờ Giản Diệu lại dùng cách tự hủy mình để trả thù Giản Hi và Lục Chiêu Chiêu.
Anh là người của nhà họ Giản, đương nhiên không thể thoát tội.
Tuy nhiên, vì Giản Hi trước giờ luôn đề phòng , nên Giản Diệu ít khi can dự vào việc ăn mờ ám. Cuối cùng, là người bị xử nhẹ nhất.
1 năm 7 tháng sau, Giản Diệu ra tù.
Đúng dịp tôi nghỉ hè, cũng về nước thăm bố mẹ.
Quản gia báo có Giản Diệu đứng ngoài cổng muốn gặp tôi, tôi chẳng hề bất ngờ.
Anh ta gầy rộc đi, đội mũ lưỡi trai, trông xa lạ đến không thể nhận ra.
“Niên Niên, cuối cùng cũng gặp lại em rồi.”
Tôi không biết nên gì, chỉ khẽ gật đầu.
Giản Diệu cúi mắt xuống:
“Anh có phải rất nực không? Rõ ràng có cơ hội lại, mà vẫn hỏng mọi thứ.”
“Niên Niên, vì em quá… sợ mất em quá… nên mới nghi thần nghi quỷ…”
“Em có thể… tha thứ cho không?”
Nghe cuối cùng cũng thừa nhận mình cũng trọng sinh, tôi lại không thấy gì.
Chỉ khẽ hỏi lại:
“Giản Diệu, máu mà rút của em hôm đó… bây giờ có thể truyền lại vào người em không?”
Mắt đỏ hoe tức thì:
“Anh xin lỗi… rõ ràng chúng ta nhau mà, tại sao không thể bắt đầu lại?”
Đột nhiên, rút ra một con dao, đâm thẳng vào cánh tay mình:
“Anh có thể đổ máu nhiều hơn nữa, bị thương nặng hơn nữa, chỉ cần em chịu tha thứ, cái gì cũng !”
Tôi lùi lại một bước, cau mày :
“Giản Diệu, bây giờ… em không còn thích nữa.”
Rồi tôi liếc quản gia, ra hiệu gọi cảnh sát.
Giản Diệu lảo đảo một chút, rồi “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống đất:
“Niên Niên, xin em… cho một cơ hội nữa không?”
“Anh biết và Giản Hi đã tổn thương em quá nhiều, khiến em mất niềm tin vào . Nhưng đời người dài như , em không thể tha thứ một lần sao?”
Tôi mím môi, bình thản đáp:
“Giản Diệu, thật ra chưa từng hiểu em. Anh và Giản Hi — vốn dĩ không quan trọng đến thế. Còn em, cũng không yếu đuối như các tưởng.”
Tôi đưa tay ra, nhẹ nhàng giơ lên ngón áp út có đeo nhẫn:
“Em chưa từng từ bỏ . Đời người đúng là dài, và — đúng là điều tuyệt vời.”
“Nhưng… những điều đó, không còn liên quan đến .”
Giản Diệu chằm chằm vào tay tôi, không tin nổi:
“Em… kết hôn rồi sao?”
Tôi lắc đầu:
“Chưa, người đó đối xử với em rất tốt. Em cũng không thể phủ nhận khả năng sẽ tiến tới.”
Giản Diệu đột nhiên ôm mặt bật khóc:
“Em từng … em không biết dối. Nhưng bây giờ… chỉ mong em dối một lần, gạt cũng !”
Anh ta gục trên nền đất, khóc lớn như một đứa trẻ vừa đánh mất món đồ chơi thích nhất.
Khi cảnh sát đến áp giải đi, Giản Diệu không chống cự lấy một chút.
Tia nắng cuối ngày xuyên qua tầng mây, kéo dài cái bóng đơn độc của … rồi dần dần tan biến.
Tôi thu ánh mắt lại.
Hai kiếp dây dưa của chúng tôi, cuối cùng cũng có hồi kết.
Giản Diệu, từ nay về sau — đừng bao giờ gặp lại.
Bạn thấy sao?