Lời Hứa Thời Thơ [...] – Chương 1

Hồi nhỏ, để lừa tiền mừng tuổi của hàng xóm, tôi từng lớn lên sẽ gả cho ấy.

Về sau gặp lại, ấy ngồi trong nhà tôi, đẩy gọng kính vàng, mỉm :

“Giới thiệu chút, chính là vị hôn phu mà em đã hứa gả từ thuở nhỏ.”

1

Vừa mới vào , tôi bị kéo vào group công ty, liền thấy sếp phát lì xì trong group. Có lì xì mà không nhận thì chỉ có là ngốc thôi.

Tôi: “Cảm ơn sếp vì lì xì, em thích sếp cả đời luôn!”

Nhận xong còn không quên thêm lời nịnh nọt.

Cả văn phòng đều tôi với ánh mắt ngạc nhiên. Tôi mỉm đáp lại họ.

Lúc 3 tuổi, tôi đã biết dùng điện thoại lướt mạng; 5 tuổi đã chơi mạng xã hội thành thạo, vì thế từ nhỏ đã là một người giao tiếp siêu đỉnh.

Thực tế chứng minh, người giỏi giao tiếp ở đâu cũng là ngôi sao.

Cả văn phòng đồng loạt giơ ngón cái khen ngợi tôi. Tôi cúi người 90 độ cảm ơn.

Không lâu sau khi nhận lì xì, sếp đã kết WeChat riêng với tôi.

Để tránh không khí ngượng ngùng, tôi chủ gửi một biểu cảm chào hỏi, ấy không trả lời.

Tôi thấy dòng chữ “Đối phương đang nhập…” hiện lên, nửa ngày không có tin nhắn nào gửi tới.

Chẳng lẽ ấy muốn đòi lại lì xì vừa rồi?

Cũng hợp lý, dù sao tôi mới vào , còn chưa có thành tích gì.

, tôi chủ chuyển lại lì xì. Anh ấy trả lời bằng sáu dấu chấm “…”.

Nhưng ấy không nhận.

Nhìn lì xì chưa hoàn lại, tim tôi như chảy máu.

Tôi: “Sếp ơi, nếu không định lấy lại lì xì, có thể trả lại cho em không?”

Sếp: “Sau 24 giờ, nó sẽ tự trả về ví của em.”

Tôi: “Em thấy 24 giờ lâu quá, tiền nằm trong ví mình vẫn an toàn hơn.”

Sếp: “…”

Không còn cách nào khác, sếp đành hoàn lại lì xì cho tôi.

Dù chỉ là 21,6 xu, tôi là người có vận may tốt nhất mà!

2.

Đồng nghiệp sếp đi công tác nửa tháng, bảo tôi nhân cơ hội này tìm hiểu kỹ về công ty, tránh để sếp về mà bị đuổi việc.

Lý do rất đơn giản, sếp cầu rất cao, không bao giờ nuôi nhân viên vô dụng.

Tôi vừa mới tốt nghiệp, hiện chỉ là thực tập sinh. Nếu nhận chính thức, trừ bảo hiểm xã hội, mỗi tháng vẫn 8 nghìn. Tôi không thể để mất công việc tốt này.

Vì thế, tôi cần mẫn học hỏi, cũng không quên tham gia group để săn lì xì.

Nói thật, có sếp thường xuyên phát lì xì thì ai mà không thích chứ!

Ban đầu group vốn yên lặng, nhờ tôi dẫn dắt mà náo nhiệt hẳn lên, toàn tiếng khen sếp vang trời.

Tôi: “Sếp thật tốt, ngày nào cũng phát lì xì, em sếp quá đi!”

Tôi: “Mỗi ngày em đều mong đến công ty để sớm gặp lãnh đạo!”

Tôi: “Được việc dưới sự dẫn dắt của sếp là phúc phận tu mười kiếp của em, không cần lo phải ngủ ngoài đường nữa. Cảm ơn sếp!”

Không biết có phải vì lời khen của tôi quá vang dội hay không, mà ngày nào sếp cũng đúng giờ phát lì xì trong group.

Người mới của tôi kể: “Lãnh đạo chính là đồ xấu xa. Trước khi cậu đến, tôi phải tăng ca đến khuya, tiền tăng ca không thêm xu nào!”

“Lì xì á?”

“Chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe qua!”

Tôi còn đang sung sướng chiếc lì xì mình vừa săn thì tổ trưởng đột ngột xông vào văn phòng, hô to:

“Mọi người mau hoàn thành ngay tài liệu trên tay, chuẩn bị họp ngay! Sếp đã về rồi!”

Từ trước tới nay, tôi luôn tưởng tượng sếp mình là một ông trung niên bụng bia, mặt tròn mũi to.

Nhưng người đàn ông trước mặt lại khác hoàn toàn. Anh ta đeo kính gọng vàng, mặc vest thẳng thớm, cao khoảng 1m8.

Thậm chí, tôi còn cảm giác có thể thấy cơ bụng sáu múi ẩn dưới lớp áo sơ mi trắng kia!

Ôi trời, tôi có thể khoe với hội chị em cả đời luôn!

Tôi vội lấy điện thoại ra, lén lút chụp ảnh, tiếng “tách” của máy ảnh lại vang lên như sấm giữa văn phòng yên tĩnh.

Bầu không khí bỗng chốc im lặng đến mức tôi có thể nghe tiếng kim rơi xuống đất.

3

Tổ trưởng tức giận hét lên: “Giang Tuệ Tuệ, đang cái gì !”

Tôi lập tức đứng dậy, thản nhiên đáp:

“Tại sếp đẹp trai quá! Đây là lần đầu tiên sau khi tốt nghiệp và đi , tôi gặp một lãnh đạo đẹp trai như , tất nhiên phải chụp lại để khoe với hội chị em rồi!”

Tôi vốn dĩ gan to, trực tiếp sự thật!

Tất cả đồng nghiệp đều á khẩu không nên lời, ai nấy đều giơ ngón cái khen ngợi tôi.

Dĩ nhiên, cũng có người âm thầm thương tiếc giùm tôi.

Lãnh đạo đẩy gọng kính, tôi một cái, dường như ấy đang ?

Kết thúc cuộc họp, tôi bị gọi riêng vào văn phòng tổng giám đốc.

Sếp ngồi trên chiếc ghế da bò nhập khẩu từ Ý, tôi đánh giá.

“Không phải muốn chụp ảnh à? Ở đây không có ai, cứ chụp thoải mái đi.” Anh ta nhàn nhạt .

Lúc đó tôi nghĩ mình tiêu đời rồi, mới vào nửa tháng, ngày đầu tiên gặp lãnh đạo đã bị đuổi việc!

“Thưa sếp, tôi không nên lén lút trong giờ họp. Anh có thể sa thải tôi, ơn trả cho tôi nửa tháng lương này!”

Tôi nghe thấy ấy bật khẽ.

“Tôi không sa thải . Chụp đi.” Anh ấy thêm.

Tôi không tin nổi, ấy một lúc lâu, cảm thấy dường như ấy không .

Vì thế, tôi rút điện thoại ra, chụp liên tục hơn chục tấm.

Tôi, Giang Tuệ Tuệ, tân binh chốn công sở, đúng là không phụ lòng trời!

4.

Sếp tổ chức họp, tôi lén lút chuyện riêng, bị bắt quả tang mà không bị sa thải, lại còn có ảnh đẹp của sếp.

Một thời gian sau, tôi trở thành huyền thoại ở công ty, ngay cả bộ phận dưới xưởng cũng truyền tai nhau về tôi.

Sau khi sếp trở lại, ấy không phát lì xì trong group nữa, mà bắt đầu gửi riêng cho tôi.

Số tiền thường là “50”, kèm theo một dòng: “Tiểu Giang, pha cho tôi một ly cà phê” hoặc “Tiểu Giang, mang giúp tài liệu qua đây.”

Điều này khiến tôi mỗi lần nghe âm báo lì xì đều nghĩ ngay đến việc sếp lại triệu hồi mình.

Trong lịch sử chat của tôi với sếp, dòng chữ xuất hiện nhiều nhất là:

“Sếp ơi, em !”

“Sếp đúng là người tuyệt vời nhất!”

“Sếp ơi, em thích cả đời luôn!”

Tôi rất hưởng thụ việc “fan cuồng” của sếp. Dù sao thì, mới vào một tháng, riêng tiền lì xì đã kiếm hơn 1-2 triệu, đủ để không lo mua đồ ăn cho mèo!

Sang tháng thứ hai, mẹ tôi gọi điện bảo về nhà ăn cơm.

Khi tôi vừa mở cửa, điều đầu tiên lọt vào mắt chính là khuôn mặt đẹp trai của sếp tôi – Vệ Dật.

Anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, đeo kính gọng vàng, ngồi trên sofa.

Tôi vội vàng lùi ra, lại số nhà. Không sai, đây là nhà tôi!

5.

Mẹ tôi từ bếp thò đầu ra, thấy tôi, liền đẩy tôi về phía Vệ Dật, không quên giới thiệu một lượt.

Tôi còn không quên với Vệ Dật rằng mình mắc chứng “nghiện giao tiếp xã hội”.

Vệ Dật đẩy gọng kính vàng, cong môi tôi.

Hóa ra bà nội của ấy và bà nội tôi là thân, lúc nhỏ chúng tôi từng sống chung trong một khu tập thể.

Sau này, vì ba mẹ tôi muốn kiếm tiền, đã đưa tôi lên thành phố sống cùng.

Mẹ tôi hồi nhỏ tôi từng chơi với Vệ Dật, tôi chẳng nhớ gì cả.

Dù sao thì ấy đẹp trai như , nếu tôi từng chơi với ấy, chắc chắn tôi đã khắc sâu trong tim rồi. Chắc mẹ tôi linh tinh thôi.

Giới thiệu xong, mẹ tôi chui vào bếp tiếp tục nấu ăn. Sau khi chuyện thêm một chút, tôi mới biết hôm nay là sinh nhật của Vệ Dật.

Nhìn lại số dư trong tài khoản WeChat của mình, tôi quyết định chuyển lại tất cả số lì xì mình từng nhận.

Không biết có phải Vệ Dật nhận ra suy nghĩ nhỏ nhoi của tôi không, ấy vẫn tôi từ đầu đến cuối.

Đúng là đồng nghiệp không sai, ấy đúng là “cao thủ”!

Trong bữa cơm, ba mẹ tôi tặng ấy một phong bì lì xì, ấy không nhận.

Tôi mạnh dạn chuyển khoản cho ấy trên WeChat số tiền “888”.

Dù sao ấy cũng không nhận đâu, lo gì chứ.

Nhưng màn hình báo: “Đối phương đã nhận tiền thành công.”

Tôi suýt thổ huyết.

Khi ra về, Vệ Dật chủ đề nghị đưa tôi về. Ba mẹ tôi vui mừng khôn xiết, mà tôi cũng chẳng khác gì.

Dù sao ấy đã nhận của tôi 888, chuyến xe này tôi nhất định phải ngồi!

“Nhớ ra tôi là ai chưa?” Vệ Dật vừa lái xe vừa hỏi.

Tôi trố mắt ngơ ngác.

“Anh là người nhận lì xì của tôi, còn ai vào đây nữa!” Tôi thầm nghĩ trong đầu.

Vệ Dật liếc tôi một cái, nhạt:

“Hồi nhỏ, em về quê ăn Tết, thấy người nhà tôi tặng lì xì cho tôi, liền thèm thuồng.

“Thế là em cứ bám lấy tôi, ép tôi đưa lì xì cho em.

“Em còn lớn lên sẽ gả cho tôi, sẽ thích tôi cả đời. Tiền đàn ông kiếm đều là của vợ quản lý.

“Nên trước sau gì cũng vào tay em, đưa sớm hay muộn cũng , và em lừa hết sạch tiền lì xì của tôi.

“Lúc đi, em vừa khóc vừa nắm tay tôi, dặn tôi sau này nhớ giấu tiền lì xì cẩn thận, không tiêu, vì em sẽ quay lại tìm tôi.”

Tôi đưa tay chống cằm, đề phòng trật khớp.

Hồi nhỏ tôi chuyện thiếu đạo đức như thật sao? Sao tôi chẳng nhớ chút gì!

6

“Nhưng Giang Tuệ Tuệ, em đã đi đâu ? Lạc đường à?” Giọng Vệ Dật lại vang lên.

Tôi vẫn đang cố lục lọi trí nhớ, thật sự không nghĩ ra gì!

“Giang Tuệ Tuệ, trả lời đi.” Giọng ấy lại vang bên tai.

Nhìn đôi tay đang nắm chặt vô lăng, môi tôi run run.

“Có khả năng nào không phải tôi lạc đường, mà là tôi quên luôn không?”

Vừa xong câu đó, tôi vội bịt miệng mình lại.

Bởi tôi vốn chỉ nghĩ trong đầu, không ngờ lại lỡ ra ngoài.

Tôi quay sang Vệ Dật đang lái xe.

Quả nhiên, mặt ấy đen lại đáng sợ.

Tôi thậm chí cảm thấy, nếu ấy không kìm chế, có khi sẽ lao xe vào chiếc xe phía trước.

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi sai rồi!

“Tôi không biết hành vô ý hồi nhỏ của mình lại tổn thương đến !

“Nếu biết sau này sếp tôi sẽ là , chắc chắn tôi sẽ dành hết tiền lì xì để dâng cho !”

Đùa thôi, không đời nào! Tiền là mạng sống của tôi mà!

Không hiểu sao, tôi cảm thấy mình nghe thấy tiếng lạnh của Vệ Dật.

Để xác nhận đó không phải ảo giác, tôi tròn mắt ấy chằm chằm.

Vệ Dật không thèm để ý đến tôi nữa, mà tôi cũng chẳng dám gì thêm.

Quá đáng sợ!

Chẳng lẽ mới đi chưa nhận tháng lương đầu tiên, tôi đã bị đuổi việc rồi sao?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...