Ở xa, pháo nổ vang lên, ánh sáng thoáng chốc đã để lại bầu trời chỉ còn lại tro tàn.
Tôi hít một ngụm khí lạnh, cảm giác cổ họng hơi thắt lại.
"Lý Văn Kiêu." Tôi nhỏ: "Em không trở về nữa."
Bên kia im lặng một thời gian, vài giây sau, giọng của Lý Văn Kiêu không thể nghe ra cảm :
"Không trở về nữa? Ý em là sao?"
Tôi mở chai bia, bọt trắng trào ra.
"Ý là em không về Thượng Hải nữa." Tôi cầm lon bia, cảm giác cái lạnh đó lan tỏa từ lòng bàn tay vào cơ thể, tim tôi đập đau nhói, vì có độ cồn nên cảm giác có phần tê liệt.
"Em dự định sẽ ở lại quê, Lý Văn Kiêu, đúng, em cũng không còn trẻ nữa, cũng nên tìm một người để ổn định rồi."
Trong điện thoại chỉ còn lại tiếng thở.
Tôi im lặng một lát: "Vậy em tắt máy đây."
"Sau này nếu không có việc gì... Thì đừng tìm em nữa."
Nói rồi tôi định tắt máy, Lý Văn Kiêu bỗng nâng cao giọng:
"Hứa Nặc, ý em là gì, rõ ra đi!"
Đột nhiên Trình Tinh Dã đẩy cửa ban công:
"Còn muốn uống bia không?"
Lý Văn Kiêu ngỡ ngàng, rồi hỏi:
"Hứa Nặc, em đang ở với ai?!"
Tôi không muốn thêm với ta nữa, vội tắt máy, và chặn luôn số này.
"Xin lỗi nhé, tôi có phiền em không?" Trình Tinh Dã lại gần.
Tôi lắc đầu: "Không phiền."
"Bạn trai à?" Hình như đột nhiên trở nên tò mò.
"Không phải." Tôi uống một ngụm bia, chất lỏng lạnh lẽo trôi xuống thực quản, không nhịn mà run lên.
Một chiếc áo khoác ấm áp bất ngờ khoác lên người tôi.
Tôi quay đầu lại.
Trình Tinh Dã tự nhiên :
"Đừng để bị lạnh."
…
Tối đó tôi quên mất mình đã uống với Trình Tinh Dã đến mấy giờ.
Bố mẹ tôi cũng không quản chúng tôi, chúng tôi ngồi trên ban công uống rượu và trò chuyện vui vẻ.
Khi tôi tỉnh dậy, đã thấy mình nằm trên giường trong phòng ngủ.
Tôi dụi mắt đi xuống lầu, phát hiện Trình Tinh Dã đã ăn mặc chỉnh tề, đang ngồi ở bàn ăn vừa chuyện vừa bóc vỏ tỏi với mẹ tôi.
Tôi không nhịn mà cảm thán, có những người ngay cả khi đang bóc tỏi mà vẫn như một bức poster , không ngờ lại là một họa sĩ, ngày nào cũng khuôn mặt mình thì trình độ thẩm mỹ không thể không cao rồi!
Mẹ tôi nhíu mày mắng tôi:
"Đã mấy giờ rồi mà con còn chịu không dậy nữa hả, hôm nay là mùng một Tết, Tiểu Trình người ta đã đến chúc Tết xong xuôi luôn rồi!"
Tôi tức giận Trình Tinh Dã.
Hôm qua còn uống với nhau, hôm nay sao lại để tôi thành thế này!
Mẹ tôi phát hiện khi Trình Tinh Dã xắn tay áo đã để lộ ra vết thương ở cánh tay, bà kêu lên:
"Ôi, tay bị gì cắn , sao mà lớn thế!"
Tôi dừng lại,Trình Tinh Dã nhạt:
"À, là một con chó lông xoăn đấy ạ."
"Dù là chó lông thẳng hay xoăn cũng phải tiêm vắc-xin, con đã tiêm chưa?"
"Vâng, đã tiêm rồi ạ."
Tôi thầm nghiến răng.
Mẹ tôi tiếp tục lải nhải:
"Những người trẻ như các con ngồi nhà chán quá thì nên ra ngoài đi dạo một chút, đừng thấy nơi này nhỏ bé mà không có chỗ đẹp đấy nhé."
Trình Tinh Dã hơi uể oải hạ mi mắt dài:
"Con ở đây cũng không có bè, cũng không biết đi đâu chơi ạ."
Mẹ tôi thương tâm chỉ vào tôi:
"Con bé cả ngày ở nhà không gì, để nó ra ngoài đi dạo với con đi."
Trình Tinh Dã hài lòng:
"Vâng, cảm ơn dì ạ."
Tôi ở bên cạnh lườm mắt.
Cái người Trình Tinh Dã này như một bông hoa cao quý, mà không ngờ lại là một tên trà xanh chết tiệt!
13
Sáng hôm sau, tôi dọn dẹp một chút, định ăn xong sẽ đi dạo với Trình Tinh Dã.
Mẹ tôi vẫn đang bận rộn trong bếp, thì ngoài cửa có tiếng gõ.
Chắc chắn lại là Trình Tinh Dã đến xin ăn.
Tôi không vui đi mở cửa:
"Đến xin ăn nữa à…"
Giọng tôi nghẹn lại, hai mắt mở to.
Người đứng ngoài cửa là Lý Văn Kiêu.
Anh ta mặc một chiếc áo khoác đen, trên vai phủ một lớp tuyết, ta nháy mắt một cái, tuyết tan chảy ướt hàng mi của .
"Anh…" Tôi lắp bắp hỏi: "Anh đến gì?!"
"Đến chúc Tết , em đã nhận bao nhiêu lì xì của rồi, chắc cũng đến lượt nhận một cái chứ nhỉ?"
Mẹ tôi cầm cái vá từ bếp đi ra, vui vẻ :
"Tiểu Trình đến rồi à? Dì đã món bánh bao thịt kho mà con thích…"
Bà ngạc nhiên Lý Văn Kiêu.
Lý Văn Kiêu gật đầu với mẹ tôi:
"Cháu chào , cháu là Lý Văn Kiêu, của Hứa Nặc ạ."
Nói rồi, ta để những túi lớn túi nhỏ trong tay xuống phòng khách, lễ phép :
"Cháu tới thăm đột xuất, hy vọng sẽ không phiền ạ."
Tôi thoáng qua những túi lớn túi nhỏ đó.
Đủ loại đồ dùng quý giá, còn có một chiếc túi Hermès.
Chỉ cần lấy hết tiền trong ví bố mẹ tôi cũng không đủ để có một cái lì xì như .
Bạn thấy sao?