Lời Hứa, Như Gió [...] – Chương 6

Ổn định cuộc sống, thật ra cũng không tệ.

 

Tôi : "Được mẹ."

 

"... Con đừng lúc nào cũng phản đối như thế, mẹ biết con thích cái cậu họ Lý đó, mà… Con vừa gì cơ?"

 

Tôi hạ mi mắt xuống.

 

Tôi , mẹ giới thiệu chúng con quen nhau đi.

 

8

 

Tối đó, sau khi ăn cơm xong, tôi theo thói quen cầm điện thoại lên, lại nhận cuộc gọi WeChat của Lý Văn Kiêu.

 

Tôi đã đổi sang WeChat mới, còn nhiều bè trên WeChat cũ, nên mấy hôm nay vẫn còn vào xem.

 

Dường như ta đã hoàn toàn quên đi những chuyện trong mấy ngày qua, tự nhiên :

 

[Chuyện gì , sao lại không gọi vào điện thoại của em?]

 

Tôi còn chưa kịp lên tiếng, ta đã tiếp tục: [Thôi, đồ Tết đã chuẩn bị xong cả rồi, em còn muốn mua thêm gì không, để cho trợ lý đi mua.]

 

Tôi bỗng nhớ đến năm mà mẹ Lý Văn Kiêu vừa qua đời.

 

Năm đó, tôi về quê ăn Tết, vào đêm giao thừa tôi đã gọi video cho Lý Văn Kiêu, muốn chúc Tết ta trước.

 

Cuộc gọi lâu lắm mới nahanj, trên màn hình tối đen, chỉ thấy một điểm sáng cam đỏ mờ dần.

 

Giọng Lý Văn Kiêu khàn khàn: "Sao ?"

 

Màn hình thích nghi với ánh sáng, tôi mới phát hiện ra Lý Văn Kiêu đang ngồi một mình trên ban công, xung quanh là những chai rượu và đầu thuốc lá vứt lung tung.

 

Ngoài cửa sổ là muôn nhà sáng đèn và pháo hoa rực rỡ, có vẻ như những sự náo nhiệt đó không liên quan gì đến ta.

 

Anh ta cứ ngồi một mình trên bậu cửa sổ, vào sự trọn vẹn của người khác, đơn hút thuốc trong bóng đêm.

 

Khoảnh khắc đó, tôi bỗng dưng cảm thấy thương ta vô cùng.

 

Mắt tôi cay cay, tôi cố gắng nhịn :

 

"Chúc Tết em trước nhé, có bao lì xì không?"

 

Hình như ta nhẹ, rồi tiếng thông báo chuyển tiền vang lên.

 

Anh ta đã chuyển cho tôi một trăm ngàn tệ.

 

Tôi ngây ra, sau một lúc, Lý Văn Kiêu bỗng nhỏ:

 

"Hứa Nặc, hãy về sớm nhé, rất…"

 

Giọng ta bị gió thổi đi, tôi không nghe rõ những từ phía sau.

 

Tôi không biết ta muốn rất đơn, hay là rất nhớ tôi.

 

Tôi không suy nghĩ gì nữa, vội vàng với bố mẹ có việc gấp ở công ty, rồi mua ngay vé máy bay gần nhất về Thượng Hải.

 

3 giờ sáng, Thượng Hải vẫn rất nhộn nhịp, nơi nơi đèn đỏ rượu xanh, xe cộ đông đúc.

 

Nhà Lý Văn Kiêu thì tối om.

 

Tôi thở hổn hển lên lầu, gõ cửa thật mạnh:

 

"Lý Văn Kiêu, mở cửa ra!"

 

Tôi nghĩ rằng Lý Văn Kiêu đã ngủ, không ngờ ta đã nhanh chóng mở cửa, tôi chằm chằm, cả người lộ ra vẻ ngỡ ngàng hiếm thấy.

 

"Em…" Anh ta ngây người đứng đó.

 

"Sao em lại về đây?"

 

Tôi tươi: "Em về để cùng ăn Tết đó."

 

Lý Văn Kiêu không gì, cứ thế chăm tôi.

 

Khi tôi gần như bị ánh mắt của ta cho ngại ngùng, thì ta bỗng dưng ôm chầm lấy tôi.

 

Ôm chặt đến mức như muốn tôi hòa vào cơ thể mình.

 

Kể từ đó, mỗi năm tôi đều ở lại ăn Tết với Lý Văn Kiêu rồi mới về nhà, dường như đây đã trở thành thói quen ngầm giữa chúng tôi.

 

Nhưng tôi không ngờ rằng, năm nay ta đã có Cố Tư Ninh bên cạnh, lại còn mời tôi cùng ăn Tết.

 

Tôi liếc ra ngoài cửa sổ, thì thầm:

 

"Em đã về quê rồi."

 

Lý Văn Kiêu ngạc nhiên.

 

Có vẻ như không ngờ tôi lại như , sau một lúc mới "À" một tiếng, cố ra vẻ tự nhiên :

 

"Cũng đúng nhỉ, nhiều năm rồi em không về ăn Tết, về thăm nhà cũng phải."

 

"Vâng." Tôi nắm chặt điện thoại.

 

Hai đầu điện thoại lặng im, tôi mơ hồ nghe thấy giọng Cố Tư Ninh:

 

"Văn Kiêu, nhanh lên nào, chỉnh nước nóng này thế nào ?"

 

"Đến ngay đây." Lý Văn Kiêu trả lời.

 

"Vậy thì em cúp máy nhé." Tôi mím môi.

 

"Ừm."

 

Giọng Lý Văn Kiêu không thể hiện cảm gì.

 

Tôi hạ điện thoại xuống, nhấn nút ngắt cuộc gọi.

 

Màn hình tối sầm lại.

 

9

 

Tôi nghĩ rằng mình sẽ không ngủ , không ngờ đêm đó tôi vừa đặt đầu lên gối đã lăn ra ngủ luôn rồi.

 

Khi tôi tỉnh dậy, đã là hơn 2 giờ sáng.

 

Tôi tỉnh dậy vì khát nước, mùa đông miền Bắc khô lạnh, tôi vừa về nhà vẫn chưa quen lắm.

 

Tôi xuống lầu uống một cốc nước, khi chuẩn bị lên lầu, tôi bỗng nghe thấy tiếng nhỏ trong nhà vệ sinh.

 

Có kẻ trộm vào nhà!

 

Tôi cảm thấy cả người căng cứng, lông tơ dựng đứng!

 

Tim tôi đập mạnh, không dám thở, sau một lúc, tôi thử bước chân trần xuống đất.

 

Điện thoại ở trên lầu, tôi phải lên báo cảnh sát!

 

Nhưng khi tôi sắp đến cầu thang bên cạnh nhà vệ sinh, cửa nhà vệ sinh bỗng mở ra!

 

Tôi sợ đến mức da đầu tê dại, theo bản năng cầm một cái ô bên cạnh đánh vào, người đó lại nắm chặt cái ô, khi tôi sắp mở miệng kêu lên thì người đó mạnh mẽ kéo tôi qua, bịt miệng tôi lại.

 

Tôi chợt nhận ra tên trộm này lại không mặc quần áo, lưng trần của tôi dán chặt vào cơ thể trần truồng của ta, còn mang theo một mùi hương nhẹ nhàng như cỏ mạch nữa.

 

Chết tiệt, tên trộm này không chỉ xông vào nhà tôi mà còn không mặc quần áo!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...