Cô ta mím môi, lấy hết can đảm : "Chị Hứa Nặc, phiền chị đổi chỗ cho em với không ạ?"
"Dù sao chị vẫn còn độc thân, tránh xa đàn ông đã có vẫn là tốt hơn mà, chị có phải không?"
Tôi cau mày, rõ ràng tôi là người ngồi trước, giờ lại phải đổi chỗ, lý lẽ gì trời?
Lý Văn Kiêu lại đẩy tôi một cái:
"Đừng chị dâu của cậu giận, Hứa Nặc, cậu đổi chỗ đi."
Tôi liếc ta một cái, rồi đứng dậy đổi sang chỗ đối diện.
Tối hôm đó rất náo nhiệt, không biết đã uống hết bao nhiêu chai rượu.
Trong lúc ăn, Cố Tư Ninh khẽ đẩy Lý Văn Kiêu: "Văn Kiêu, em muốn ăn món cá đằng kia."
Lý Văn Kiêu vô thức :
"Không phải em dị ứng với cá sao?"
Cố Tư Ninh im lặng, đũa của tôi cũng ngừng lại.
Một lúc lâu sau, Cố Tư Ninh có vẻ không vui, :
"Văn Kiêu, em không dị ứng với cá."
Lý Văn Kiêu dừng lại một chút:
"Vậy à, có lẽ là nhớ nhầm."
Cố Tư Ninh chằm chằm vào ta:
"Ai dị ứng với cá chứ?!"
Lý Văn Kiêu thản nhiên: "Quên rồi, uống nhiều quá."
Cố Tư Ninh liếc tôi một cái, khuôn mặt có chút u ám.
Sau đó ta gắp một miếng cá bỏ vào đĩa của tôi, đôi mắt to thẳng vào tôi:
"Chị Hứa Nặc, món cá này ngon lắm, chị thử đi ạ!"
Những người bên cạnh không ý đến cảnh vừa rồi, họ đã ngà ngà say, :
"Chị dâu không biết đấy thôi, Hứa Nặc không ăn cá đâu, ấy dị ứng với cá mà."
Cố Tư Ninh lạnh nhạt đáp:
"Ồ, sao?"
…
Sau vài vòng rượu, mọi người đều đã khá say.
Một người mặt đỏ bừng :
"Anh Kiêu, ngày trước bọn tôi cá xem cậu có thể yên ổn trước 30 tuổi không, ai ngờ cậu tìm đích thực nhanh đến ."
Một người khác cũng đã say, nheo mắt khờ khạo:
"Phải đó, trước đây bọn tôi đều nghĩ cậu với Hứa Nặc tốt như , hai người sẽ thành đôi."
Nghe đến đây thì sắc mặt của Cố Tư Ninh đã tối sầm, như thể có thể nhỏ nước ra .
Lý Văn Kiêu lại bất ngờ cong môi : "Thật sao?"
"Sao chúng tôi có thể ở bên nhau ? Chúng tôi là tốt nhất của nhau mà, buồn thật đấy."
Anh ta vừa vừa , như thể đây là một chuyện nực lắm .
Bạn bè cũng ầm lên:
"Đúng rồi, giờ bọn tôi mới biết, hai người chỉ là khác giới trong sáng mà thôi, ha ha ha…"
Tôi cũng theo: "Đúng , sao tôi có thể ở bên Lý Văn Kiêu chứ? Điều đó quá buồn rồi."
Lý Văn Kiêu bước tới khoác vai tôi.
Có lẽ ta đã say, mặt đỏ ửng, trong mắt như tràn ngập hơi men, nghiêng đầu :
"Hứa Nặc, đừng là cậu thích tôi thật đấy chứ?"
Khoảnh khắc đó, tôi muốn ra điều gì từ mắt ta.
Nhưng chẳng có gì cả.
Anh ta cứ thẳng vào tôi, như thể giữa chúng tôi thật sự chỉ là tốt như lời ta .
Tôi mỉm :
"Sao có thể chứ?"
"Vậy thì tốt rồi." Lý Văn Kiêu gật đầu, ta lay nhẹ vai tôi: "Chúng ta là tốt nhất mà."
Rõ ràng là đã uống rất nhiều rượu, tôi chưa bao giờ cảm thấy mình tỉnh táo như thế.
Tôi lặp lại:
"Ừm, là tốt nhất."
7
Sáng sớm hôm sau, tôi đã mua vé máy bay bay thẳng về nhà.
Trước khi lên máy bay, tôi điện thoại lần cuối.
Lý Văn Kiêu đăng một bài mới trên trang cá nhân, là cùng với Cố Tư Ninh, không có dòng chữ nào, chỉ có hình hai bàn tay đan chặt vào nhau.
Đây là một thông báo chính thức.
Bên dưới toàn là những lời chúc mừng của bè.
Tôi một lúc, rồi rút thẻ SIM ra, ném vào thùng rác.
…
Dường như chuyện về nhà dễ dàng hơn tôi tưởng.
Bố mẹ lái xe đến đón tôi, gần đến dịp cuối năm, khắp các con phố lớn nhỏ đều treo đầy đèn lồng đỏ, trong các cửa hàng phát bài "Cung Hỷ Phát Tài" của Lưu Đức Hoa.
Nơi đây không phồn hoa như Thượng Hải, mùi khói pháo hoa còn sót lại quanh quẩn khắp nơi lại khiến tôi đột nhiên cảm thấy yên bình.
Mẹ tôi vui lắm, vì đã ba năm nay tôi không về nhà ăn Tết chỉ để ở bên Lý Văn Kiêu.
Nhưng vui chưa bao lâu, mẹ lại bắt đầu càu nhàu:
"Năm nay con sắp 30 rồi, sao vẫn chưa có tĩnh gì ?"
"Con của ông Trương hàng xóm còn nhỏ hơn con một tuổi đấy, mà con bé đã có con rồi đấy, hôm trước mẹ sang thăm, trời ơi, mập mạp đáng lắm."
"Mấy bé trong cơ quan mẹ đều đã đi xem mắt rồi, à mà, gần đây nhà mình có một chàng trai mới tới, đẹp trai lắm nha, khi nào mẹ giới thiệu con với cậu ấy nhé…"
Mẹ vừa vừa liếc sắc mặt tôi.
Trước đây tôi rất ghét chuyện xem mắt, mấy năm qua vì thích Lý Văn Kiêu nên tôi chỉ chăm chăm xoay quanh ta.
Sau lần loạn trí vì say rượu khiến mối quan hệ của chúng tôi trở nên hỗn loạn, tôi tưởng rằng mình đã có cơ hội, trong mắt tôi càng chỉ còn duy nhất ta.
Vì , mỗi lần mẹ nhắc đến chuyện xem mắt kết hôn, tôi đều cảm thấy cực kỳ phiền phức, một câu cũng không muốn nghe.
Nhưng mà lần này, những mảnh giấy đỏ từ pháo nổ tung bay ngoài cửa sổ, tôi đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.
Tôi mệt rồi.
Bạn thấy sao?