Lời Hứa, Như Gió [...] – Chương 16

Sau khi cúp điện thoại, tôi ra ban công hút thuốc.

 

Đi thì cứ đi đi, chỉ là một người thôi mà.

 

Bạn bè tôi vẫn nhiều lắm.

 

Tuy nhiên, trong lòng tôi không ngừng hoang mang, tay mãi không bật lửa.

 

Tôi cảm thấy không ổn, tôi phải đi tìm ấy.

 

Tôi phải hỏi rõ ràng, tại sao ấy lại không quay về.

 

Tôi ở đây thì ấy còn có thể đi đâu?

 

Chỉ khi thấy ấy trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng nhận ra, lần này ấy là nghiêm túc.

 

Cuối cùng tôi đã hoảng sợ.

 

Khi thấy bên cạnh ấy có một người đàn ông khác, tôi tức giận như lửa, tôi chưa bao giờ giận đến , tôi những lời không suy nghĩ, và rồi bị ấy tát một cái.

 

Cô ấy bảo tôi đi.

 

Thế là tôi đã đi.

 

Quay về nhà, tôi lục tìm ra bộ đồ ngủ Snoopy trong tủ.

 

Tôi biết ấy đã mua mẫu đôi, lúc đó tôi cũng không gì, thỉnh thoảng vẫn mặc vài lần.

 

Mỗi lần thấy tôi mặc, ấy đều vui mừng, thầm sau lưng tôi, còn chụp ảnh nữa.

 

Khi rời đi, ấy bảo tôi vứt bộ đồ ngủ đi, tôi cũng không biết tại sao mình lại không vứt mà cất vào tủ.

 

Tôi lấy bộ đồ ngủ ra, cứ thế ngây người .

 

Lúc này tôi mới ngộ ra, thật ra tôi đã thích Hứa Nặc từ lâu rồi.

 

Thật ra tôi mới là người phụ thuộc vào ấy nhiều hơn.

 

Chỉ là trong tiềm thức, tôi cảm thấy mình không nên thích ấy.

 

Tôi còn nhớ mẹ đã trước khi mất, đừng thích ai quá nhiều, cảm sẽ người.

 

Tình cảm đã c.h.ế.t bà.

 

Bà đã dành cả đời cho một người đàn ông, cuối cùng còn đánh đổi cả mạng sống.

 

Tôi đã hiểu rằng, cảm sẽ phai nhạt theo thời gian.

 

Tình thì không đáng tin.

 

Dù hai người nhau đến đâu cũng không thể tránh khỏi việc trở nên chán ghét nhau, thậm chí trở thành kẻ thù.

 

Người sẽ ra đi, nếu ở bên Hứa Nặc, có thể ấy sẽ chán nản và người khác.

 

Nhưng bè thì không.

 

Bạn bè có thể bên nhau cả đời.

 

Tôi biết Hứa Nặc thích tôi.

 

Nhưng tôi giả vờ như không biết gì, cứ thế tự lừa dối mình rằng chúng tôi chỉ là bè.

 

Cho đến bây giờ tôi mới biết, ấy cũng sẽ mệt mỏi, cũng sẽ đau đớn.

 

ấy cũng sẽ rời bỏ.

 

Tôi cố gắng để cứu vãn hình, với ấy rằng tôi đã hiểu, tôi bỏ xuống sĩ diện cầu xin .

 

Hứa Nặc tôi như , sao ấy có thể để tôi khổ chứ?

 

Nhưng ấy chỉ bình thản với tôi.

 

"Quá muộn rồi." Cô ấy .

 

Tôi biết, tôi không còn cơ hội nữa.

 

Ánh mắt thương trong mắt Hứa Nặc đã biến mất.

 

Cũng chẳng sao, đúng không?

 

Cô ấy có thể buông tay, tôi cũng .

 

Trong suốt một năm, tôi không đi tìm ấy, không xem bất kỳ thông tin nào về , tôi giả vờ rằng trong thế giới của mình không có người này.

 

Tôi ăn một mình.

 

Ngủ một mình.

 

Sống một mình.

 

Tôi không nghĩ về ấy nữa.

 

Tôi tưởng mình đã ổn, đã buông bỏ rồi.

 

Cho đến một ngày nọ, tôi bỗng bắt đầu mất ngủ.

 

Tôi không thể ngủ nữa.

 

Tôi bắt đầu uống thuốc ngủ, sau đó tôi còn tích trữ thuốc ngủ, và sau khi tích đủ một chai, tôi dùng chung chúng cùng với rượu, uống vào hết trong dạ dày.

 

Tôi cũng không cảm thấy đau đớn gì.

 

Tôi chỉ cảm thấy, mọi thứ thật vô nghĩa.

 

Trong cơn hôn mê, tôi đã mơ thấy Hứa Nặc.

 

Sau khi ấy rời đi, tôi không mơ thấy ấy lần nào nữa, đây là lần đầu tiên.

 

Trong giấc mơ có tuyết rơi, lạnh lẽo vô cùng.

 

Cô ấy vẫn ở hình dáng 17 tuổi, khoác cho tôi một chiếc áo khoác đỏ, trách móc:

 

"Lý Văn Kiêu, sao lớn như rồi mà cậu vẫn không biết tự chăm sóc bản thân hả?"

 

Nước mắt tôi bỗng chảy ra, nắm c.h.ặ.t t.a.y ấy.

 

Hứa Nặc lại từng chút một rút tay ra, ấy bắt đầu lớn lên từ từ, lại trở thành hình dáng của một người trưởng thành.

 

Nụ trên khuôn mặt ấy có chút mệt mỏi, với tôi:

 

"Lý Văn Kiêu, tôi phải đi rồi."

 

"Sau này phải tự chăm sóc bản thân thật tốt."

 

Nước mắt tôi rơi đầm đìa, cầu xin ấy đừng đi.

 

Nhưng ấy chỉ từ từ rút tay ra, quay người bỏ đi.

 

Trong lồng n.g.ự.c tôi dâng lên cơn đau đến nghẹt thở, ấy như mang theo cả trái tim của tôi ra đi.

 

Cuối cùng tôi hiểu, tôi chưa bao giờ buông bỏ.

 

Và tôi sẽ không bao giờ có thể buông bỏ .

 

[HOÀN]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...