Lời Hứa, Như Gió [...] – Chương 13

Hai nhà, ai nấy cũng không chịu nhường nhịn, mặc cho dâu rể gì cũng không chịu im miệng. Không biết ai thủ trước, chỉ trong chốc lát toàn hội trường đã trở nên hỗn loạn, bát đĩa bay tứ tung!

 

Trong sự hỗn loạn, vài chai rượu bay về phía bàn chúng tôi!

 

Lý Văn Kiêu đột ngột đứng dậy chắn trước mặt tôi.

 

Một chai rượu rơi trúng đầu Cố Tư Ninh, vang lên một tiếng kêu trong trẻo, sau đó máu từ đầu ta chảy ra.

 

Lý Văn Kiêu lại không ý đến ta, căng thẳng đẩy chai rượu ra trước mặt tôi:

 

"Hứa Nặc, em không sao chứ?!"

 

Tóc tai trên vùng trán Cố Tư Ninh bết máu lại, ta đứng nguyên tại chỗ, ngây ngốc Lý Văn Kiêu chắn cho tôi ở phía sau.

 

Lý Văn Kiêu lúc này mới nhận ra vết thương trên đầu ta, mở miệng định gì đó, rồi lại im lặng.

 

Cố Tư Ninh từ từ bật khóc.

 

Tôi có cảm giác không ổn, đứng dậy cầm túi chuẩn bị rời đi.

 

Tôi có thể hiểu sự thù địch của Cố Tư Ninh với tôi, tôi đã từ bỏ Lý Văn Kiêu, thật sự không muốn can thiệp vào giữa họ nữa.

 

"Tôi về trước đây."Tôi vội: "Vừa nãy cảm ơn ."

 

"Chờ đã!"

 

Lý Văn Kiêu theo phản xạ muốn đuổi theo tôi.

 

Cố Tư Ninh ở phía sau với giọng khóc :

 

"Lý Văn Kiêu, nếu dám đuổi theo chị ta, thì chúng ta chia tay!"

 

Lý Văn Kiêu từ từ dừng bước lại.

 

Một lúc sau, ta quay lại Cố Tư Ninh, trên mặt không có lấy một nỗi buồn, mà là hiện lên một chút nhẹ nhõm như vừa giải thoát.

 

"Được thôi." Anh ta .

 

Cố Tư Ninh trợn tròn mắt.

 

Một lúc lâu sau, ta chăm Lý Văn Kiêu, nước mắt rơi xuống,

 

"Lý Văn Kiêu." Cô ta hơi ngẩng cằm lên, trong mắt tràn đầy nỗi buồn và thù hận: "Anh thật quá đáng!"

 

Rồi không quay đầu lại nữa, ta chạy ra ngoài trong sự hỗn loạn.

 

17

 

Ra khỏi khách sạn, tôi cúi đầu hỏi:

 

"Tại sao ?"

 

Lý Văn Kiêu không gì.

 

Sau một lúc lâu, ta đột ngột dừng bước, tự giễu:

 

"Bởi vì thích em, chưa?"

 

"Hứa Nặc, đã hiểu rồi, cuối cùng cũng hiểu, là do ngu ngốc."

 

Anh ta nhắm mắt lại, dáng người không còn thẳng tắp như trước, như thể sợi dây căng ra cuối cùng cũng đứt, giống như viên đá nặng nề đè lên người cuối cùng cũng đã gỡ bỏ.

 

"Chúng ta ở bên nhau, biết em thích , sau này những gì em muốn từ sẽ cho em hết, sẽ không ở bên ai khác nữa."

 

"Trở về đi, Hứa Nặc."

 

Tôi ta một lúc, không khỏi nghĩ rằng, nếu như ta câu này cách đây vài tháng thì tôi sẽ vui biết bao.

 

Tôi đã thích ta nhiều năm như .

 

Trong mười năm qua, tôi đã mệt mỏi, đã khóc, đã đau khổ.

 

Nhưng tôi chưa bao giờ bỏ cuộc với của mình dành cho ta.

 

Cuối cùng tôi cũng có thứ mình khao khát, Lý Văn Kiêu đã đáp lại cảm của tôi.

 

Chỉ có điều trong lòng tôi cảm thấy thật buồn , một cảm giác mệt mỏi không thể diễn đạt nổi trỗi dậy.

 

Tôi lắc đầu: "Không."

 

Lý Văn Kiêu nắm lấy vai tôi, nhíu mày, trong mắt lướt qua một chút phấn khích:

 

"Tại sao?!"

 

"Hứa Nặc, em dám là em không thích ?!"

 

Tôi ngẩng đầu vào mắt ta.

 

Người tôi đã suốt mười năm, từ thiếu niên trở thành đàn ông, vẻ ngoài của ta dường như không thay đổi nhiều, tôi cảm thấy cuộc đời đã thay đổi, như thể mọi thứ đều đã khác.

 

Lần đầu tiên tôi hiểu rõ như , rằng chúng tôi không thể quay trở lại như xưa nữa.

 

"Không ai sẽ mãi chờ đợi ở một chỗ đâu." Tôi bình thản : "Lý Văn Kiêu, thích là một điều quá mệt mỏi, tôi đã mệt rồi, không muốn thích nữa."

 

Những giọt nước ẩm ướt rơi từng giọt xuống người tôi.

 

Trời mưa rồi.

 

Mưa dần to lên, trong màn mưa xe cộ chạy không ngừng, ánh đèn neon lấp lánh đủ màu sắc như trong giấc mơ.

 

Lý Văn Kiêu chằm chằm vào tôi, những giọt mưa rơi vào mắt ta, ngọn lửa trong mắt từ từ tắt lịm.

 

Anh ta từ từ mở miệng, giọng run rẩy:

 

"Hứa Nặc, đừng như ."

 

"Cho thêm một cơ hội nữa, coi như cầu xin em."

 

Lý Văn Kiêu là một người quá tự cao, bên ta nhiều năm, tôi chưa bao giờ thấy ta lại hạ giọng như thế.

 

Anh ta , cầu xin tôi.

 

Nhưng trong những năm tháng tôi ta và đau khổ như , tôi nên cầu xin ai đây?

 

Tôi đột nhiên hiểu ra, thích không phải là chuyện có thể từ từ biến mất.

 

Mà là trong một khoảnh khắc nào đó, bỗng nhiên sẽ biến mất.

 

Ngọn lửa từng suýt đốt cháy bản thân tôi đã tắt vào một khoảnh khắc nào đó, thì sẽ không bao giờ bùng lên nữa.

 

Tôi kéo tay Lý Văn Kiêu xuống, nhẹ nhàng :

 

"Đã quá muộn rồi."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...