Lời Hứa, Như Gió [...] – Chương 12

Gió biển lạnh lẽo ẩm ướt len lỏi vào từng kẽ xương, những năm qua sống ở phía Nam nên tôi đã không còn quen với cái lạnh như thế này nữa rồi.

 

Tôi xoa tay, thở ra một hơi.

 

Trình Tinh Dã trêu chọc:

 

"Tôi đã bảo em mặc nhiều vào, chỉ lo đẹp, giờ thấy lạnh rồi phải không?"

 

Tôi liếc : "Đàn ông bình thường bây giờ đều sẽ cởi áo cho phụ nữ mặc, có phải là đàn ông không ?"

 

Thật ra tôi không thường chuyện như .

 

Bạn bè đều tôi có tính cách tốt, không biết tại sao khi ở bên Trình Tinh Dã, tôi lại không thể ngừng châm chọc .

 

Trình Tinh Dã nhướn mày:

 

"Nhưng tôi cũng chỉ mặc một chiếc áo khoác lông thôi, nếu đưa cho em, tôi sẽ bị lạnh đấy."

 

Đồ đàn ông chó!

 

Trước đây tôi còn nghĩ tinh ý, giờ lại thì thật sự tôi đã nhầm rồi!

 

Tôi tức giận bước đi, không cho tôi mặc cũng , tôi tự vận để ấm lên thôi!

 

Nhưng Trình Tinh Dã lại kéo tôi lại.

 

Tiếng nhẹ nhàng của vang lên trên đỉnh đầu tôi:

 

"Tôi không thể cho em mặc, có thể chia cho em một nửa."

 

Nói xong, kéo khóa áo, ôm tôi vào lòng.

 

Hương thơm nhẹ nhàng của cỏ roi ngựa bao quanh tôi, tôi ngơ ngác áp vào ngực , chậm chạp nghe thấy nhịp tim đập dữ dội.

 

Giống như tiếng trống dồn dập .

 

Không biết là của tôi, hay của .

 

Người rất ấm, thế là cái lạnh dần bị xua đi.

 

Chúng tôi cứ như , yên lặng tựa vào nhau trên bãi biển, không ai mở lời trước.

 

Không biết từ lúc nào mà tuyết đã ngừng rơi, mây đêm dần tan ra, để lộ ra vài vì sao lấp lánh.

 

Trong số đó có một ngôi sao cực kỳ sáng.

 

Trình Tinh Dã ngẩng đầu một lúc: "Hứa Nặc, em đã xem bộ phim 'Công chúa và chàng ếch' chưa?"

 

Đầu óc tôi trống rỗng: "Gì cơ?"

 

"Trong đó có một con đom đóm, nó luôn thích một ngôi sao, nó đặt tên cho ngôi sao đó là Evangeline."

 

Tôi ngớ người gật đầu:

 

"Ừm, rồi sao nữa?"

 

Bờ biển đã bắt đầu đóng băng, những lớp trắng dần dày lên, sóng liên tục dâng lên, tích tụ thành những bông tuyết.

 

"Hứa Nặc."Trình Tinh Dã đột ngột gọi tôi.

 

Tôi ngẩng đầu,Trình Tinh Dã vào tôi thật lâu.

 

Trong ánh mắt ánh lên một tia sáng nhẹ nhàng, ấm áp và trìu mến, từ từ cúi xuống.

 

Tôi không tránh.

 

Thế là một nụ hôn mát lạnh rơi xuống môi tôi.

 

16

 

Ngồi trên máy bay trở về Thượng Hải, tôi không khỏi mỉm khổ sở ra cửa sổ.

 

Mới là không trở về, giờ lại trở về rồi.

 

Chỉ là tôi kết hôn, là một sự kiện lớn trong đời, nên dù thế nào thì tôi cũng phải đến.

 

Trình Tinh Dã nhất quyết muốn đi cùng tôi, sau cái hôn ấy, lòng tôi trở nên rối bời, nên đã từ chối .

 

Trông rất không vui, khi tôi rời đi, cứ chằm chằm tôi ở sân bay:

 

"Hứa Nặc, em mà không trở về là tôi đến Thượng Hải tìm em đấy."

 

Tôi gật đầu: "A, về về về, ngày mai sẽ về!"

 

 

Vừa đặt phong bao lì xì vào hộp, ngồi xuống trong sảnh tiệc, tôi đã cảm giác có một ánh mắt dừng lại trên người mình.

 

Lý Văn Kiêu tự nhiên kéo ghế bên cạnh tôi rồi ngồi xuống, Cố Tư Ninh thấy tôi thì nhíu chặt  mày vẫn với tôi:

 

"Chị Hứa Nặc, nghe chị đã về quê, sao giờ lại quay lại ?"

 

"Quay lại để dự đám cưới, rồi sẽ trở về."

 

Cố Tư Ninh thở phào nhẹ nhõm, nụ càng thêm tươi:

 

"Vậy à, tiếc quá, đến lúc đó đám cưới của em và Văn Kiêu chị nhất định phải đến tham dự đấy nhé!"

 

Tôi lười biếng không muốn đáp lại ta, chỉ lấp lửng:

 

"Ừm, nếu có thời gian."

 

Trong bữa ăn, không biết Lý Văn Kiêu thế nào mà lại thể hiện cảm, lúc thì gắp đồ ăn cho Cố Tư Ninh, lúc thì che rượu cho ta, hai người tựa vào nhau, dính lấy nhau như keo.

 

Nếu là trước đây tôi chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu, lúc này trong đầu tôi toàn là về nụ hôn của Trình Tinh Dã.

 

Rốt cuộc là có ý gì?

 

Anh có thích tôi không?

 

Vậy tôi phải sao đây?

 

Tôi... Có thích không?

 

Lý Văn Kiêu bên đó lại càng thể hiện cảm, lúc đầu Cố Tư Ninh còn vui vẻ, khi Lý Văn Kiêu gắp cho ta một miếng thịt bò thì đột nhiên mặt ta biến sắc.

 

Cô ta cứng nhắc :

 

"Văn Kiêu, em bị dị ứng với thịt bò, quên rồi sao?"

 

Lý Văn Kiêu dừng lại, định gì đó thì bên cạnh đột nhiên ồn ào lên.

 

Bàn bên cạnh là bàn gia đình, bên nhà trai không hài lòng về việc nhà đã mua nhà trước khi kết hôn, say rượu lớn tiếng :

 

"Nhà các người đang tính toán với chúng tôi đấy!"

 

Bên nhà cũng không vui: "Lúc đó đã hứa sẽ cùng nhau trả tiền đặt cọc mua nhà, nhà các người lén lút mua nhà, bắt nhà tôi phải trả tiền sửa sang, mắc gì chứ?"

 

Chú bên nhà trai chỉ tay vào mũi mà mắng: "Sửa sang thì có sao, chẳng lẽ con nhà các người không dám mang hành lý vào ở, nhà các người đang bán con đấy à?"

 

Gia đình nhà cũng đứng dậy: "Cái gì mà là bán con ! Việc đã hứa ban đầu các người lén lút thay đổi, ai mà không biết nhà có thể tăng giá, sửa sang chỉ giảm giá trị, các người nghĩ chỉ có nhà các người tinh vi, người khác đều ngu ngốc sao?!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...