Rời khỏi giường của Lý Văn Kiêu, ta uể oải đưa đồ lót cho tôi:
"Anh đã đổi mật khẩu cửa chính rồi, sau này nếu không có việc thì đừng đến nữa."
Tôi ngẩn người, theo phản xạ hỏi:
"Tại sao ?"
Anh ta , nhếch môi :
"Hôm qua ấy đã đồng ý rồi."
"Anh sợ ấy thấy sẽ không vui, đã theo đuổi ta một thời gian dài rồi mà."
1.
Khi mở mắt ra, toàn thân tôi đau nhức đến chết đi .
Dù đã nhiều lần rồi, tôi vẫn chưa quen sức lực như thú của Lý Văn Kiêu.
Quay đầu lại, ta đã tỉnh, cơ lưng rộng rãi trần trụi dưới ánh nắng, mang màu sắc mật ong nhàn nhạt, đôi mắt lờ đờ hé mở.
"Sao dậy sớm thế?" Giọng ta vẫn còn khàn khàn.
Cơn đau ở thắt lưng khiến tôi cau mày, tôi cúi xuống mặc vớ, phát hiện chiếc vớ hôm qua đã bị ta xé rách không còn hình dạng, hoàn toàn không thể mặc nữa.
Lý Văn Kiêu trở mình, đầu ngón tay nhặt lấy đồ lót của tôi đưa tới, khóe mắt nở một nụ gian tà:
"Em lớn rồi mà còn mặc mấy cái ren trắng thế này, quê mùa không chịu , đổi cái gì mới mẻ đi chứ."
Tôi nhận lấy đồ lót:
"Vậy để em mua vài bộ mới, thích loại nào…"
Nhưng Lý Văn Kiêu cắt ngang lời tôi:
"Không cần đâu, lát nữa sẽ đổi mật khẩu cửa chính, sau này em không cần đến nữa."
Tôi sững sờ.
Tôi đã giữ mối quan hệ này với Lý Văn Kiêu một năm rồi.
Ban đầu cứ cách vài ngày ta lại gọi tôi đến một lần, sau này trừ khi phải thêm giờ, nếu không thì hầu như tôi ở lại nhà ta luôn.
Bình thường tôi sẽ dọn dẹp nhà cửa cho ta, khi tan sớm chúng tôi sẽ cùng nằm dài trên ghế sofa xem phim, ăn bắp rang, rồi âu yếm khi bộ phim còn chưa kết thúc.
Giống như một đôi nhân thực sự.
Dần dần tôi bắt đầu quen với cuộc sống này, đôi lúc tôi không kìm mà nghĩ, có lẽ Lý Văn Kiêu cũng đã quen với sự hiện diện của tôi, nếu sau này chúng tôi có thể xây dựng một gia đình, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
Nhưng giờ ta lại với tôi, sau này đừng đến nữa.
Tôi vô thức hỏi: "Có phải người nhà của sắp đến không? Hay dạo này bận việc, em có thể…"
Anh ta đứng dậy tôi, đôi môi mỏng nhếch lên:
"Không phải, ấy đồng ý rồi."
Một lát sau tôi mới hiểu ra " ấy" mà ta là ai.
Gần đây tôi nghe Lý Văn Kiêu đang theo đuổi một vừa tốt nghiệp đại học.
Mấy năm qua phụ nữ bên cạnh ta nhiều như cá qua sông, đến rồi đi, người lâu nhất cũng chỉ kéo dài ba tháng.
Trước đây tôi còn nghĩ lần này cũng chỉ là ta hứng thú nhất thời, không để ý lắm.
Tôi khô khốc hỏi: "Anh nghiêm túc chứ?"
Lý Văn Kiêu :
"Nghiêm túc."
"Cô ấy không giống mấy người phụ nữ trước đâu, Hứa Nặc, em không biết đâu, ấy rất đơn thuần."
"Anh không muốn ấy biết chuyện của chúng ta, ấy sẽ không vui đâu, đã theo đuổi ấy lâu rồi mà."
Ánh nắng xuyên qua khe rèm cửa, thật chói chang.
Chói đến mức khiến người ta choáng váng.
"À, rồi." Nửa giây sau, tôi bình thản : "Vậy hôm nay em sẽ dọn hết đồ ra ngoài."
"Không cần vội thế." Lý Văn Kiêu tùy tiện lấy một chiếc quần dài màu xám mặc vào: "Chẳng phải căn nhà em đã trả rồi sao? Cứ ở thêm hai ngày nữa, tìm nhà xong rồi hẵng đi."
Tôi nhắm mắt lại, cơn đau khô khốc bùng nổ trong mắt khiến tôi không biết phải sao:
"Không cần, hôm nay em sẽ dọn đi."
Tôi cũng không biết tại sao mình lại gấp gáp như , Lý Văn Kiêu đúng, thực ra tôi không có nơi nào để đi cả.
Nhưng tôi chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức, tôi cảm thấy da thịt mình như bị Lý Văn Kiêu lột ra, phơi dưới ánh mặt trời, tôi như thể sắp bị nỗi nhục nhã nuốt chửng.
Đồ của tôi trong nhà Lý Văn Kiêu không nhiều.
Phần lớn đồ nấu ăn như nồi, chén bát là tôi mua cho ta, còn có bộ drap trải giường và vài món đồ trang trí linh tinh như gối ôm.
Ngôi nhà trang trí theo phong cách đơn giản, ta từng bất lực rằng từ khi tôi đến, đồ đạc trong nhà ngày càng nhiều hơn.
Nhưng những thứ thuộc về riêng tôi, chỉ một cái vali là đủ chứa hết.
Trước khi đi, Lý Văn Kiêu gọi tôi lại.
Anh ta để trần phần thân trên rắn chắc, dựa vào cạnh cửa, cúi đầu châm một điếu thuốc.
"Hứa Nặc, em cũng không còn trẻ nữa, nên tìm một người để ổn định cuộc sống rồi." Anh ta phả ra làn khói, khóe môi nở nụ như có như không: "Sau này chúng ta vẫn là ."
Tôi hiểu ý của ta, gật đầu :
"Được."
2.
Mùa đông Thượng Hải ẩm ướt, nhiệt độ không quá thấp, cái lạnh âm ỉ như muốn len lỏi vào tận xương tủy người ta .
Hình như tuyết đã rơi, có chút hơi lạnh rơi lên chóp mũi.
Bạn thấy sao?