Lời Hứa Dưới Tuyết [...] – Chương 7

6

Tô Dĩnh lại đến tìm tôi khóc lóc.

“Con mụ điên đó lại đến! Bà ta còn cả luật sư giúp nữa. A Cảnh, mau liên hệ với luật sư Dương, bảo ông ta đừng giúp con mụ già đó!”

Từ khi kết hôn với Tô Dĩnh, cuộc sống của tôi luôn ngập tràn những rắc rối không hồi kết.

Luật sư Dương, Dương Chiếu, là đối thủ cạnh tranh của tôi, kẻ thù không đội trời chung.

Làm sao ta bỏ qua cơ hội lật đổ tôi ?

Tôi cảm thấy mệt mỏi không muốn thêm với Tô Dĩnh.

Tôi liên hệ với Dương Chiếu, đề nghị ta đừng nhúng tay vào vụ kiện này, đổi lại, tôi sẽ không tham gia bất kỳ vụ nào liên quan đến ta nữa.

Dương Chiếu lạnh.

“Bùi Cảnh, nghĩ ai cũng lạnh lùng như sao? Làm chuyện này đúng là sỉ nhục nghề luật sư. Vụ này, văn phòng chúng tôi sẽ xử lý đến cùng.”

7

Dương Chiếu .

Anh ta kiện chúng tôi vì tội ngoại trong hôn nhân và vu khống xâm phạm danh dự người khác, đồng thời công khai đơn kiện lên mạng.

Lần này, những người trước đây e ngại lá thư từ luật sư của tôi không còn do dự nữa, họ ồ ạt lao vào chỉ trích.

Tài khoản mạng xã hội của tôi và Tô Dĩnh đều bị công kích, điện thoại không ngừng nhận tin nhắn và cuộc gọi chửi bới suốt 24 giờ.

Mẹ tôi cũng bị các bà trong khu tẩy chay, ra chợ mua rau thì bị chỉ trỏ, thậm chí bị ném trứng thối. Bà tức giận chửi rủa, cuối cùng chỉ có thể chui về nhà trong sự nhục nhã, không dám ra ngoài nữa.

Tô Dĩnh không cam lòng, xúi giục fan hâm mộ phản kích:

“Không giữ nổi chồng mình thì soi gương mà xem, đến đây mà gì!”

“Chỉ là ghen tị với chị Dĩnh thôi chứ gì?”

“Cả lũ đàn bà già nua, về bếp mà việc đi!”

“Giận dữ thế? Chắc không ai thương , nội tiết rối loạn rồi nhỉ? Hahaha!”

Trong cuộc chiến chửi bới này, một người ủng hộ mẹ Lâm Mộ Đông tức giận, buông lời đe dọa:

“Đồ tiểu tam không biết xấu hổ, chúng mày tồn tại đã là sự sỉ nhục đôi mắt tao! Đợi đấy, tao sẽ lần theo mạng mà lôi chúng mày ra!”

“Đến lúc đó, đừng có cầu xin!”

Thật là một mớ hỗn độn.

8

Cái tên “Lâm Mộ Đông” liên tục xuất hiện trong thời gian này.

Những gì ấy đã hy sinh, sự chung của ấy, nỗi oan ức ấy chịu, không ngừng bị người ta đào bới, dán thẳng vào mặt tôi để lên án sự lạnh lùng, vô của tôi.

Những ký ức đó luôn tràn vào tâm trí tôi vào lúc tôi không phòng bị.

Tôi không thể trốn tránh. Tôi lại mơ thấy ấy.

Lần này là Mộ Đông khi vừa đồng ý lời cầu hôn của tôi.

Tôi nhớ, khi tôi quỳ xuống, ấy đã kéo tôi dậy ngay, vui vẻ “Em đồng ý,” không để tôi phải hồi hộp hay lo lắng chút nào.

Khoảnh khắc đó, tôi tràn đầy lòng biết ơn, cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian.

Tôi thề sẽ mang tất cả những gì tốt đẹp nhất trên đời đến cho ấy, bảo vệ ấy mãi mãi vui vẻ không lo âu.

Cô ấy là điều ước lớn nhất của tuổi trẻ tôi, là Tiểu Đông Nhi mà tôi coi như sinh mệnh.

Đáng tiếc, thế sự vô thường.

Sau này, gia đình tôi sản, cha qua đời, mẹ ngày ngày oán trách.

Ngay cả Tiểu Đông Nhi cũng thay đổi.

Cô ấy trở nên hoàn hảo hơn, trong những ngày tôi không thể quan tâm ấy, ấy vẫn rất tốt, không có gì đáng trách.

Nhưng không hiểu sao, tôi lại cảm thấy mất mát.

Cô ấy có phải… không còn cần tôi nhiều nữa?

Rồi Tô Dĩnh xuất hiện, ta giống như Tiểu Đông Nhi ngày xưa, tin tưởng tôi, dựa dẫm vào tôi, vui sướng chỉ vì một cử chỉ quan tâm của tôi.

Tôi chỉ cảm thấy khoảng trống trong lòng như Tô Dĩnh lấp đầy.

Thế là một bước sai, bước nào cũng sai.

Tôi đã quên mất

Tiểu Đông Nhi của tôi, vốn luôn ở ngay bên cạnh tôi.

Nỗi hoảng loạn ùa đến, tôi lại tỉnh giấc, mồ hôi lạnh ướt đẫm.

Quên đi thôi.

Tôi kiên quyết tự nhủ.

9

Những lời lẽ của Tô Dĩnh và fan hâm mộ của ta bị đào bới, không biết ai đó còn gửi cho tôi ảnh chụp màn hình.

“Hỏi chút, sao để ta không phải trả phí nuôi con khi ly hôn?”

“Phí nuôi con thì nhỏ thôi, sao để ta từ bỏ quyền nuôi con đây, a a a, tôi không muốn mẹ kế cho đứa nhóc đó!”

“Chị em đừng sợ! Làm mẹ kế thì sao chứ, thằng nhóc nhà tôi bị tôi trị đến ngoan ngoãn, không dám mách bố nó luôn!”

“Cái đó là gì, tôi chỉ nịnh chồng vài tháng, nũng vài câu, ông ấy tự dưng thấy thằng nhóc khó chịu, ngày nào cũng muốn đánh nó, hahaha!”

Tô Dĩnh còn tự đắc bổ sung:

“Tôi không giống đâu, Lâm Mộ Đông mấy năm trời không đẻ trứng nào, còn không mang theo xu nào, tự dâng chỗ cho tôi rồi.”

“Wow, chị thật tốt số!”

“Thật đáng ngưỡng mộ!”

Tim tôi khẽ run, nắm chặt tay lại.

Con người luôn hướng tới lợi ích, gặp khó khăn thì bản năng sẽ né tránh.

, tôi luôn tránh cái tên đó, tránh những ký ức về ấy.

Không , không nghĩ.

Nhưng khi những lời sỉ nhục này phơi bày trước mặt tôi, tôi nhận ra, tôi vẫn không thể chịu đựng việc Mộ Đông bị ức hiếp.

Tôi mở cửa định đi tìm Tô Dĩnh, bất chợt đứng khựng lại.

Kẻ ức hiếp Mộ Đông nhiều nhất

Chẳng phải chính là tôi sao?

Tôi ngã ngồi xuống đất.

Tôi nghĩ:

Ngày đó ở bệnh viện, ánh mắt Mộ Đông tôi qua đám đông…

Rốt cuộc là tuyệt vọng đến mức nào.

Những ký ức chưa kịp hiện rõ, trái tim tôi đã gióng lên hồi chuông báo .

Quên đi, đừng nghĩ nữa.

10

Mẹ Lâm Mộ Đông kiên quyết cầu những kẻ tấn công mạng phải xin lỗi.

Câu “Lần theo mạng lôi từng đứa ra” không chỉ là lời suông.

Chỉ sau một đêm, danh tính, quan hệ xã hội, thậm chí những gia đình bị vỡ bởi fan của Tô Dĩnh đều bị phanh phui.

Fan hâm mộ lập tức tan tác như chim muông, bỏ chạy tán loạn.

Nhưng những người vợ bị phản bội không dễ dàng buông tha họ, cuối cùng vẫn bị lôi ra ánh sáng.

Dưới cầu của mẹ Lâm Mộ Đông, họ phải viết thư tay xin lỗi, giơ biển quay video xin lỗi.

Trước ống kính, những trẻ từng sỉ nhục Mộ Đông giờ không còn khí thế, rụt rè như chim sợ ná, gượng gạo xin lỗi:

“Lâm Mộ Đông, xin lỗi.”

Còn “người hướng dẫn” Tô Dĩnh, đương nhiên không thoát khỏi trách nhiệm.

11

Khi từ văn phòng về nhà, tôi thấy dưới lầu có một đám đông vây quanh .

“Đánh đi, đánh đi!”

“Chó cắn chó!”

“Đúng là ác giả ác báo!”

“Thật đáng đời, quá nực !”

“Con chó truyenne ăn cắp”

Nhìn thấy tôi, họ đầy ác ý, tự tản ra một lối đi.

Ở trung tâm đám đông, mẹ tôi và Tô Dĩnh đang giằng co, cả hai không ngừng mắng chửi nhau.

Tôi bước đến tách họ ra.

Mẹ tôi thấy tôi, vội vàng túm chặt cánh tay tôi.

“Tiểu Cảnh, cuối cùng con cũng về! Mau đánh ch,et con mụ này!”

Khuôn mặt già nua của bà đỏ bừng vì tức giận, nghẹn cả hơi, mãi mới thốt lên :

“Đứa bé Tô Dĩnh sinh, không phải của con!”

Thì ra, mấy ngày trước, có người đưa cho mẹ tôi bằng chứng Tô Dĩnh quan hệ với nhiều người cùng lúc và khích bà đi xét nghiệm ADN.

Mẹ tôi không để lộ, âm thầm xét nghiệm.

Khi cầm kết quả hôm nay, bà hoàn toàn suy sụp, lao xuống lầu tát Tô Dĩnh một cái, hai người đánh nhau, cho đám đông một trận no nê.

12

Thì ra, không phải con của tôi.

Lẽ ra tôi nên phẫn nộ.

Nhưng tôi chỉ cảm thấy tê dại và mệt mỏi, cùng một chút đau đớn nhói lên.

Chỉ vì một đứa bé không rõ ràng, tôi đã dung túng Tô Dĩnh, tát Mộ Đông.

Rốt cuộc tôi đã nghĩ gì?

Tôi tưởng rằng ấy, một người hiểu chuyện như Mộ Đông, cuối cùng sẽ tha thứ cho tôi, đúng không?

“Đúng là đáng đời!”

“Phì! Một người vợ tốt như thế mà lại bị ch,et, còn coi một con tiểu tam là bảo bối.”

“Đáng đời bị đánh!”

“Thứ người như thế, chỉ có nhà họ mới không có mắt mà rước về!”

Tô Dĩnh tóc tai bù xù, cuối cùng không chịu nổi chỉ trích và sỉ nhục, mất hết lý trí, gào lên the thé:

“Tôi có bản lĩnh để đàn ông bỏ vợ cưới tôi, thì sao nào?”

“Tôi trẻ trung xinh đẹp, đầy người thích tôi!”

“Các người không phục thì cứ chịu đi!”

Tôi Tô Dĩnh trong bộ dạng điên cuồng, thảm , thầm nghĩ:

Làm sao tôi lại từng thấy ta giống Tiểu Đông Nhi?

Tô Dĩnh ích kỷ, ngang ngược, chẳng hề để tâm đến cảm của người khác. Niềm vui của ta luôn giẫm đạp lên nỗi đau của người khác.

Còn niềm vui của Tiểu Đông Nhi đến từ sự lạc quan, rộng lượng. Những tổn thương, ấy chưa từng để trong lòng, chỉ xòa và tích cực đối mặt.

Tô Dĩnh sao xứng giống Tiểu Đông Nhi?

13

Đầu đau như búa bổ.

Khi Tiểu Đông Nhi vừa đi, tôi như xác sống, lê thê qua ngày, lạc hồn mất vía.

Khi mặt trời mọc, tôi tự an ủi mình:

Người đã mất thì cũng đã mất, tôi còn trách nhiệm cần thực hiện, còn một cuộc sống mới.

Tôi phải quên đi quá khứ.

Nỗi đau quá lớn, tôi không chịu nổi.

Chỉ có thể bắt mình quên đi.

Nhưng bây giờ, hình ảnh rạng rỡ sống của Tiểu Đông Nhi một lần nữa hiện rõ trong tâm trí tôi.

Tôi không thể kìm nén mà nghĩ đến ấy.

Những đau khổ mà tôi cố lãng quên lập tức ùa về.

Trái tim đau nhói từng cơn.

14

Tôi hối hận rồi.

Ký ức mà tôi luôn tránh né—vùng tuyết trắng mênh mông—giờ đây cuồn cuộn kéo đến, nhấn chìm tôi, đưa tôi trở lại đêm tỏ năm mười bảy tuổi.

Giữa tuyết và ánh trăng, Tiểu Đông Nhi mỉm rạng rỡ.

“A Cảnh, em cũng thích .”

Tuyết rơi nhẹ nhàng, phủ lên tóc tôi, cũng phủ lên tóc ấy.

Chúng tôi đã “bạc đầu” như thế.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...