Tôi đẩy chiếc hộp về phía ta. “Tôi không cần.”
Lương Hữu Dự – một người chẳng hề hợp với nơi này – ôm lấy cái hộp cũng không hợp với tôi, ánh mắt có chút tổn thương.
“Thật ra, tôi chỉ muốn với cậu.”
Lần này tôi không đáp, chỉ quay người bỏ chạy. Cảm giác như nếu còn đứng lại thêm chút nữa, tôi sẽ chẳng thể thốt ra lời từ chối.
Nhưng mà… Lương Hữu Dự cũng giống như bộ sản phẩm kia, đều mang một cái giá mà tôi không thể gánh nổi.
3
Tôi đã thu dọn xong hầu hết hành lý, cũng dọn dẹp lại phần lớn đồ đạc trong nhà.
Chỉ còn lại một thứ tôi không thể xử lý – một bức tranh do Lương Hữu Dự vẽ.
Trong tranh là hình một đang mỉm dịu dàng, váy dài màu vàng nhạt khẽ lay giữa bụi hoa hồng, tựa như khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong đời.
Khi ly hôn, nhà họ Lương cầu tôi ra đi tay trắng. Nhưng Lương Hữu Dự đã nhượng bộ, cho phép tôi mang đi bất kỳ món đồ nào trong biệt thự.
Tôi đã suy nghĩ rất lâu. Cuối cùng, tôi chỉ mang theo bức tranh này.
Năm mười tám tuổi, Lương Hữu Dự vẫn chưa thể trở thành với Thẩm Yên, lại trở thành “cái đuôi” của ấy.
Anh ta bám riết lấy tôi, và đúng vào sinh nhật năm đó, đã xin quyền vẽ tặng tôi một bức chân dung.
Khi ấy, ánh mắt ta sáng rực, dồn hết những gam màu đậm nhất để vẽ lại tôi.
Ai cũng biết, trước khi trở thành doanh nhân, Lương Hữu Dự từng là một họa sĩ chân dung xuất sắc.
Suốt bao năm qua những người phụ nữ xuất hiện trong tranh của ta nhiều không đếm xuể. Nhưng chỉ có tôi – lại là ngoại lệ – với vài nét màu rực rỡ nổi bật hẳn lên.
Đúng lúc tôi còn đang bối rối, Lương Hữu Dự gọi điện tới.
Giọng ta vẫn lạnh lùng như mọi khi.
“Ngày 8 tháng 4 là ngày giỗ của Lương Ngọc. Em biết mà.”
Trời Hồng Kông lại bắt đầu mưa phùn, ướt lạnh như con đường lạc hướng trong lòng tôi.
Không hề chần chừ, Lương Hữu Dự cúp máy.
Ngày 8 tháng 4, là ngày giỗ của Lương Ngọc – cũng là ngày chuộc tội mãi mãi của tôi.
Năm thứ ba sau khi kết hôn, tôi mang thai. Khi nhận kết quả kiểm tra, tôi mừng rỡ đến phát khóc.
Sinh nhật của Lương Hữu Dự cũng sắp đến, tôi định dành kết quả ấy món quà bất ngờ cho .
Lương tổng nghiêm túc, lạnh lùng nơi công sở, về đến nhà lại là người nhỏ mọn và hay để bụng.
Đã ám chỉ với tôi không biết bao nhiêu lần về món quà sinh nhật.
Tôi bật , giả vờ không hiểu, liền bị bắt lên giường “trừng trị” một trận.
Sau đó còn bị với vẻ ai oán, tôi đành phải cam đoan đi cam đoan lại là nhất định sẽ chuẩn bị quà cho thật chu đáo.
Lương Ngọc cũng gọi điện cho tôi. “Chị dâu chị dâu, cầu xin chị, đi mua quà với em đi, chọn gì cũng !”
Tôi : “Chọn đại thôi thì cần gì phải gọi chị đi cùng?”
Lương Ngọc ha ha: “Trời ơi, vì chỉ cần là chị chọn, em kiểu gì cũng quý như báu vật cho mà xem!”
Tôi đã đồng ý với ấy.
Nhưng ai mà ngờ, lần đi ấy… Lương Ngọc đã không thể trở về.
Chúng tôi bị bắt cóc, đưa đến một nhà kho ở vùng ngoại ô.
Giữa lúc hỗn loạn, Lương Ngọc bị thương ở chân.
Tôi vừa cố gắng chịu đựng cơn đau ở bụng, vừa trấn an ấy: “Không sao đâu… em nhất định sẽ đến cứu chúng ta mà.”
Nhưng thời gian trôi qua trạng của Lương Ngọc ngày một tệ đi…
Nhân lúc bọn bắt cóc rời đi, Lương Ngọc nén đau, gượng dậy với tôi:
“Chị dâu, em có thể giúp chị cởi dây. Cách đây không xa có vài hộ dân, chị mau chạy đi báo cảnh sát!”
“Tôi không đi! Nếu tôi đi rồi, em thì sao?”
Lương Ngọc vừa khóc vừa cầu xin tôi: “Chị dâu, em vẫn còn chịu . Tin em đi.”
Trong thế cấp bách, tôi đành rơi nước mắt gật đầu đồng ý.
Nhưng tôi không ngờ rằng, mục đích của bọn bắt cóc không phải là đòi tiền chuộc, mà là để người diệt khẩu.
Khi chúng tôi quay lại hiện trường, Lương Ngọc đã nằm gục trong vũng máu.
Phu nhân nhà họ Lương không chịu nổi cú sốc, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Lương Hữu Dự thì tay run lên, tát tôi một cái trời giáng.
Khi tôi tỉnh lại lần nữa, mọi chuyện đã điều tra rõ ràng.
Trong nhóm bắt cóc có một người là xấu của em trai tôi.
Nhà họ Lương tức giận đến đỏ mắt, bắt tôi phải lấy cái chết để chuộc tội. Vốn dĩ họ đã không hài lòng với xuất thân tị nạn của tôi.
Tôi bị giam lỏng.
Ngoài ngày đầu tiên, Lương Hữu Dự không hề đến thăm.
Tới ngày thứ mười, khi tôi đã sắp cạn kiệt sức lực, họ mới thả tôi ra.
Lương Hữu Dự lúc này đã gầy rộc đi, mắt đỏ hoe, ta đưa cho tôi một tờ đơn ly hôn.
Tôi vừa khóc vừa hỏi ta: “Thật sự không còn cách nào khác sao?”
Lương Hữu Dự im lặng, sâu như đáy biển.
Mãi cho đến khi nước mắt tôi gần như cạn khô, mới khàn giọng lên tiếng:
“Tôi biết tôi không nên trách em… Nhưng Thẩm Yên, mỗi lần nghĩ đến cảnh tượng trong đoạn camera, thấy em quay lưng bỏ đi, để Lương Ngọc lại đó một mình… Tôi lại hận em đến thấu tim gan.”
4
Câu đó, cũng giống như ngày giỗ của Lương Ngọc, đã trở thành cơn ác mộng dai dẳng trong lòng tôi suốt nhiều năm.
Cho đến một năm trước, tôi gặp Tạ Hứa Bạch.
Anh ấy với tôi:
“Thật ra Lương Ngọc vẫn còn sống. Cô ấy chắc chắn không muốn em sống mãi trong dằn vặt thế này.”
“Đừng tiếp tục mang trên vai cái tội mà mình không đáng phải gánh nữa.”
“Trong hoàn cảnh lúc đó, em đã tất cả những gì có thể.”
4
Ngày hôm sau, Lương Hữu Dự đến đón tôi.
Lần này, ta không mang theo bất kỳ nào.
Suốt quãng đường, hai chúng tôi im lặng không gì.
Mãi đến khi đến nghĩa trang, phu nhân nhà họ Lương gào lên giận dữ:
“Anh dẫn con sao chổi này tới đây gì?”
Lương Hữu Dự hờ hững liếc mắt, đáp:
“Đến chuộc tội cho em tôi.”
Tôi cũng thuận theo, quỳ xuống trước mộ.
Bàn tay Lương Hữu Dự run lên một thoáng.
Tôi chân thành vào di ảnh của Lương Ngọc, :
“Xin lỗi em, Tiểu Ngọc.”
Có lẽ đây là lần cuối cùng tôi đến thăm em.
Vì từ nay tôi sẽ không còn ở lại Hồng Kông nữa.
Nếu có thể lại từ đầu, tôi nhất định sẽ để em chạy trước.
Bởi vì cảm giác bị gán tội người thực sự quá tàn nhẫn.
Dập đầu xong, tôi đứng dậy rời đi, không thèm để ý đến những lời nhục mạ của phu nhân nhà họ Lương nữa.
Lương Hữu Dự đuổi theo.
Anh ta lạnh mặt nắm lấy tay tôi: “Kẻ người mà cũng dám vui vẻ bỏ đi sao?”
Sự mệt mỏi trào dâng trong lòng tôi.
Nhưng tôi không muốn giải thích gì nữa.
Trước đây tôi từng quỳ dưới mưa, khóc đến xé lòng van xin ta nghe tôi thêm một lần.
Nhưng thứ tôi nhận chỉ là bóng lưng ta rời đi, tay còn ôm ấp mới.
Tôi bất lực ta. “Thiếu gia Lương, rốt cuộc còn muốn gì nữa? Pháp luật đã tuyên tôi vô tội, tôi còn phải gì thì mới hài lòng? Chẳng lẽ… phải đền cho Lương Ngọc một mạng sống nữa sao?”
Anh ta mím chặt môi, ánh mắt u tối.
Rất lâu sau, ta mới : “Thẩm Yên, tôi sắp đính hôn rồi.”
Anh ta tự mình tiếp: “Người tôi sắp đính hôn là môn đăng hộ đối với tôi, không có xuất thân hay mối quan hệ xã hội tồi tệ gì cả.” “Điều quan trọng nhất là… ấy là một tốt.”
Tôi khựng lại một chút, rồi bình tĩnh : “Chúc mừng .”
Anh ta bật giễu cợt, quay mặt đi.
“Vậy thì em người chứng hôn đi, đúng vào ngày 15 tháng sau.” “Người vợ cũ từng nhục nhã tồi tệ, nay lại chứng hôn cho tôi – truyền thông Hồng Kông chắc chắn sẽ rất thích cái tiêu đề này.”
Tôi gật đầu nhẹ:
“Được thôi.”
Ngay khoảnh khắc đó, điện thoại sáng lên Tin nhắn của Tạ Hứa Bạch:
“Vợ , đã đặt vé máy bay cho em ngày 15 tháng sau rồi, đến lúc đó sẽ đến sân bay đón em nha~”
Bạn thấy sao?