Anh lắc đầu, không cần suy nghĩ đã từ chối.
Sau đó, giọng điệu nặng nề:
“Tận Hoan, đừng có vô lý nữa.”
Hóa ra, một cầu nhỏ nhoi như , trong mắt ấy lại là vô lý.
Thật nực và đáng thương.
Nói xong, chẳng còn chút kiên nhẫn nào để tiếp tục chuyện với tôi, mà lập tức xoay người, sải bước chạy về khu ký túc xá nam.
Vừa chạy vừa lấy điện thoại ra, dường như đã gọi cho ai đó.
Một tay giữ điện thoại, một tay tiếp tục chạy.
Tôi chỉ đứng tại chỗ, bóng lưng người đàn ông mà tôi từng sâu đậm, từng chút từng chút rời xa tôi.
Tôi nghĩ, mối này, ngay từ đầu đã lấm bùn, nếu tôi còn cố chấp, thì tôi thực sự quá ngu ngốc.
Nhưng may mắn thay,
Một tháng nữa, tôi sẽ cùng thầy hướng dẫn và đàn ra nước ngoài trao đổi.
Từ nay, đường xa cách biệt, mãi mãi không gặp lại.
4
Năm thứ hai quen Phó Nghiên Tu, chúng tôi một căn hộ nhỏ gần trường.
Căn hộ không lớn, rất ấm cúng, có hai phòng ngủ và một phòng khách.
Cuối tuần hoặc những dịp đặc biệt, chúng tôi sẽ ra ngoài hẹn hò, đôi khi không muốn về ký túc xá, thì nghỉ lại ở đây.
Mỗi người một phòng, chưa từng vượt quá giới hạn.
Vậy nên, tôi luôn cho rằng ấy là người có nguyên tắc.
Không ngờ, hóa ra buổi tối của ấy từ lâu đã dành cho một người khác.
Trong căn hộ này, có rất nhiều đồ đạc của tôi.
Giờ đã quyết định ra nước ngoài, đương nhiên tôi muốn tự tay xóa sạch mọi dấu vết của mình ở đây.
Sáng hôm sau, tôi đến căn hộ.
Chỉ là tôi không ngờ rằng, Phó Nghiên Tu cũng ở đó.
Anh ấy đứng trong phòng khách, dưới chân là một thùng giấy lớn, trông như vừa mới mở ra, không rõ bên trong có gì.
Thấy tôi xuất hiện, ấy thoáng giật mình.
Nhưng rất nhanh sau đó, đóng thùng lại, giả vờ như không có chuyện gì, rồi đi về phía tôi, giọng điệu thân mật:
“Tận Hoan, sao hôm nay em lại đến căn hộ?”
Nếu tôi vẫn chưa biết gì, thì chắc chắn sẽ nghi ngờ hành lạ lùng vừa rồi của ấy, thậm chí có thể sẽ tự mình kiểm tra thùng giấy kia.
Nhưng giờ tôi đã quyết định rời đi, thì ấy có bí mật hay không cũng chẳng liên quan gì đến tôi nữa.
Vì thế, tôi thu lại ánh mắt, không về phía cái thùng nữa.
Bình tĩnh Phó Nghiên Tu, tôi thản nhiên :
“Qua lấy chút đồ.”
Tôi không muốn tranh cãi với ấy trước khi đi.
Vừa mệt mỏi, vừa không cần thiết.
Vậy nên, thậm chí tôi cũng chẳng định với rằng mình sẽ đi du học.
Khi tôi còn đang nghĩ cách tìm một cái cớ hợp lý để có thể thu dọn đồ đạc mà không khiến nghi ngờ, thì lại mở lời trước.
“Tận Hoan, có chuyện muốn bàn với em.”
Lúc câu này, trong mắt có chút do dự, thậm chí còn lộ vẻ chột dạ.
Tôi im lặng gật đầu, ra hiệu cho tiếp.
Anh nở một nụ , rồi cẩn thận mở lời:
“Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn. Chỉ là có một người , vài ngày nữa sẽ từ nước ngoài về, chưa có chỗ ở, nên định cho ấy mượn căn hộ này một thời gian.”
Nói xong, quay sang tôi, chăm quan sát nét mặt tôi, sợ tôi sẽ có phản ứng không vui.
Ngay từ lúc vừa nhắc đến “một người ”, tôi đã đoán điều gì đó.
Trực giác của phụ nữ luôn rất chính xác.
Vì , tôi trực tiếp hỏi:
“Là con ?”
Anh gật đầu, có vẻ lo lắng tôi sẽ tức giận, liền vội vàng cam đoan:
“Em yên tâm, với ấy không có gì cả, đã nhiều năm không gặp rồi.
Hơn nữa, em chắc chắn sẽ tin , đúng không?
Tận Hoan, chỉ mình em.”
Anh ấy nắm lấy tay tôi, dịu dàng những lời đường mật, mong tôi lại một lần nữa đắm chìm trong đó.
Nhưng giữa chúng tôi, niềm tin từ lâu đã sụp đổ.
Là thật sự chỉ mình tôi, hay đơn giản chỉ vì tôi dễ bị lừa dối hơn?
Thậm chí,
Cái gọi là “” kia, tôi không cần cũng có thể đoán là ai.
Thật nực .
Nhưng tôi vẫn gật đầu, thuận theo mà :
“Đương nhiên là em tin .
Chỉ có điều, cũng biết đấy, em không thích người lạ đụng vào đồ của mình.
Vậy nên, nếu sắp dọn đến, thì em sẽ lấy hết đồ của mình đi trước, không sao chứ?”
Thấy tôi không những không tức giận mà còn nhanh chóng đồng ý, ấy vui vẻ ra mặt, lập tức gật đầu liên tục.
“Được, giúp em dọn dẹp.”
Nói xong, xoay người vào phòng tôi, bắt đầu thu dọn quần áo và sách vở giúp tôi.
Còn tôi, chỉ đứng trong phòng khách, theo bóng lưng bận rộn của .
Anh ấy chủ như , không phải vì sợ tôi mệt, mà là muốn tôi rời đi sớm, nhường chỗ cho Thẩm Hi.
Thật sự… rất nực .
Tôi bước lên hai bước, vô đá trúng thùng giấy kia, khiến một góc hộp mở ra.
Ánh mắt tôi theo bản năng hướng vào bên trong.
Ngay trên cùng, có một bức ảnh chụp chung.
Trong ảnh là Phó Nghiên Tu và một xa lạ.
Họ đang hôn nhau trước ống kính, vô cùng thân mật.
Tôi nghĩ, này chắc hẳn chính là Thẩm Hi.
Trước đây, tôi chỉ biết đến cái tên đó.
Chưa từng nghĩ rằng lần đầu tiên thấy mặt ta, lại là trong huống như thế này.
Tôi lặng lẽ thu lại ánh mắt, rồi bước vào phòng bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Chưa đến một buổi sáng, tôi đã dọn xong tất cả.
Hai thùng giấy lớn, chính là toàn bộ những kỷ niệm giữa tôi và Phó Nghiên Tu.
Trước khi rời đi, tôi quay lại căn hộ lần nữa.
Mọi thứ dường như không thay đổi.
Nhưng cũng dường như… đã thay đổi tất cả.
5
Những ngày sau đó, tôi gần như dành toàn bộ thời gian trong phòng thí nghiệm.
Lúc đầu, Phó Nghiên Tu vẫn còn tìm tôi.
Thỉnh thoảng ấy sẽ than phiền, hỏi tại sao tôi không dành chút thời gian cho ấy, sau đó ngồi bệt trước cửa phòng thí nghiệm, tỏ vẻ đáng thương.
Anh ấy luôn như , biết rõ tôi dễ mềm lòng, liền dùng chiêu này để khiến tôi thỏa hiệp.
Nhưng bây giờ, tôi sẽ không mềm lòng nữa.
Vì , sau vài ngày không có tác dụng, ấy từ bỏ.
Từ đó, sự liên lạc giữa hai chúng tôi ngày càng ít đi.
Người trước đây mỗi ngày đều nhắn tin cho tôi, giờ lại thường xuyên biến mất cả ngày, như thể đang bận rộn với một việc gì đó.
Tôi đoán, có lẽ Thẩm Hi đã về nước rồi.
Mà tôi cũng không ngờ, lần đầu tiên tôi gặp ấy lại đột ngột đến .
Trên đường rời khỏi giảng đường, tôi định về ký túc xá ngủ một lát sau buổi thí nghiệm.
Nhưng ngay khi vừa bước ra cửa, tôi liền chạm mặt Phó Nghiên Tu.
Và bên cạnh ấy chính là… Thẩm Hi.
“Tận Hoan, sao em lại ở đây?”
Những ngày gần đây, tôi theo thầy đi khắp nơi, phần lớn thời gian không có mặt ở phòng thí nghiệm.
Anh ấy biết rất rõ điều đó.
Nên lúc này mới tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
Tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ quét mắt qua người con bên cạnh ấy.
Cô ấy rất xinh đẹp, đường nét tinh tế.
Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, ta không hề che giấu mà thẳng thừng ném cho tôi một cái đầy khiêu khích.
Phó Nghiên Tu không để ý, ấy nhanh chóng bước đến bên tôi, giọng có chút chột dạ, vội vàng giải thích:
“Cô ấy là một người của , vừa từ nước ngoài trở về.
Trong thành phố này, ấy chỉ quen mỗi , lại khá tò mò về trường của chúng ta, nên đưa ấy đi tham quan một chút.”
Cái lý do này, sơ hở đầy rẫy.
Vậy nên ấy có vẻ rất căng thẳng, sợ tôi truy hỏi.
Chỉ cần tôi mở miệng hỏi tên người kia, thì tất cả sẽ bị vạch trần.
Nhưng tôi chỉ gật đầu, rồi đưa tay xoa nhẹ huyệt thái dương, tỏ vẻ mệt mỏi.
“Vậy cứ dẫn đi dạo đi.
Em vừa thí nghiệm xong, định về ký túc xá nghỉ ngơi một lát.”
Thấy tôi không “phát hiện ra”, ấy vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó còn tỏ ra quan tâm:
“Được, em về nghỉ ngơi đi, đừng để bản thân quá mệt, sẽ đau lòng đấy.”
Bên cạnh, sắc mặt của Thẩm Hi đã có chút khó coi.
Nhưng tôi không quan tâm, chỉ xoay người rẽ vào con đường nhỏ, đi về phía ký túc xá.
Chỉ là đi chưa bao xa, tôi chợt nhớ ra,
Tôi quên mang thẻ ăn cơm rồi.
Tôi để quên thẻ ăn trong phòng thí nghiệm, nên đành quay lại tìm.
Nhưng còn chưa kịp bước vào tòa giảng đường, tôi đã thấy Phó Nghiên Tu và Thẩm Hi đứng tựa vào lan can hành lang, cả hai đều rạng rỡ, trò chuyện vui vẻ.
“Đây chính là mới của cậu sao? Trông cũng xinh đấy, vẫn không đẹp bằng tớ.”
Vừa , Thẩm Hi vừa nhướng mày đầy đắc ý.
Phó Nghiên Tu dịu dàng, gật đầu:
“Đúng đúng, không ai đẹp bằng cậu cả.”
Nói xong, thở dài một hơi.
“Nếu để Tận Hoan biết cậu là ai, chắc chắn ấy sẽ ầm lên với tớ.”
Thẩm Hi khẽ khẩy, đưa tay vén tóc, dáng vẻ vô cùng thoải mái.
“Chúng ta đã là quá khứ rồi, giờ chỉ là bè, quang minh chính đại, có gì đáng để tức giận chứ? Nếu là tớ, tớ chẳng bao giờ bận tâm mấy chuyện vặt vãnh này đâu.”
Bạn thấy sao?