Bạn trai tôi có một thời gian biểu rất đều đặn.
Chín giờ tối, điện thoại tự tắt âm, không trả lời bất kỳ tin nhắn nào.
Dù tôi có bị viêm ruột thừa cấp.
Gọi điện cho ấy, ấy cũng không nghe thấy, cũng chẳng thể đến bệnh viện.
Tôi nghĩ đó là thói quen không thể thay đổi của ấy.
Không còn cố chấp nữa, buổi tối có chuyện gì tôi cũng không dựa dẫm vào ấy nữa.
Cho đến khi tôi vô nghe cuộc trò chuyện giữa ấy và thân:
“Chia tay ba năm rồi, cậu vẫn còn gọi điện thoại ngủ chung với Thẩm Hi sao?”
Anh ấy thờ ơ gật đầu:
“Khi xưa đã hứa với ấy, chỉ cần tôi chưa kết hôn, thì vẫn sẽ như .”
Thẩm Hi, là mối đầu và cũng là thanh mai trúc mã của ấy.
Bạn thân nhắc đến tôi, hỏi ấy có lo lắng tôi sẽ buồn không.
Anh ấy nhẹ: “Tôi rằng mình ngủ sớm đúng giờ, ấy tin thật, chưa từng phiền tôi.”
Cuối cùng, ấy còn bổ sung thêm một câu: “Cô ấy đúng là dễ lừa.”
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy bản thân như một trò .
May mắn là mọi thứ vẫn còn kịp.
Tôi cúi đầu điện thoại, thầy hướng dẫn đang hỏi tôi có quyết định đi du học chưa.
Tôi nghĩ, chuyện này không có gì phải do dự cả.
1
Vì có việc đột xuất, tôi cần lùi buổi hẹn lại nửa tiếng.
Tôi nhắn cho Phó Nghiên Tu biết chuyện này.
Anh ấy bảo tôi đừng vội, rằng đang cùng thân tự học trong phòng trống, có thể đợi tôi.
Nửa tiếng sau, chúng tôi sẽ gặp nhau ngay trước cổng trường.
Nhưng tôi hoàn thành công việc sớm hơn dự kiến.
Rời khỏi phòng thí nghiệm, tôi chạy thẳng đến phòng tự học, định tìm Phó Nghiên Tu trước.
Thế , khi vừa đến cửa.
Chưa kịp đẩy cửa vào, tôi đã vô nghe thấy giọng của ấy:
“Nghiên Tu, cậu và Thẩm Hi đã chia tay ba năm rồi, vẫn còn gọi điện thoại ngủ chung sao?”
Nghe thấy cái tên quen thuộc đó, tôi lập tức khựng lại, bàn tay đang định đẩy cửa cũng dừng giữa không trung.
Thẩm Hi, thanh mai trúc mã và cũng là mối đầu của Phó Nghiên Tu.
Nghe lại cái tên này, lòng tôi bỗng chốc rối bời.
Dù sao, khi nghe nhắc đến mối đầu của trai, cũng khó tránh khỏi cảm giác khác lạ.
Ngay giây tiếp theo, tôi qua khe cửa, thấy Phó Nghiên Tu trong phòng.
Vẻ mặt ấy không thay đổi, thậm chí còn thản nhiên gật đầu.
“Khi trước quen Thẩm Hi, tôi đã hứa với ấy. Chỉ cần tôi chưa kết hôn, dù có ở bên người phụ nữ khác, mỗi tối tôi vẫn sẽ gọi điện thoại ngủ cùng ấy, tuyệt đối không thất hứa.”
Nếu tôi nhớ không nhầm,
Bạn trai tôi, Phó Nghiên Tu, từng với tôi rằng chín giờ tối là giờ ngủ bắt buộc của ấy.
Dù là cha mẹ hay người thân cũng không thể liên lạc .
Sau này, có vài lần tôi cần tìm ấy gấp, dù có gọi thế nào, điện thoại cũng không kết nối .
Mọi tin nhắn đều như đá chìm đáy biển.
Lúc đó, tôi thực sự tin rằng ấy có một thời gian biểu cố định không thể thay đổi.
Bây giờ nghĩ lại, thật nực .
Tôi đứng ngoài cửa phòng học, cơ thể bỗng nhiên cứng đờ, cái lạnh thấu xương lan ra từ lồng ngực.
Hai người trong phòng vẫn không phát hiện ra tôi.
Bạn của ấy tiếp tục hỏi:
“Giữ lời hứa là điều tốt, cậu bây giờ đã có rồi. Cậu và Hứa Tận Hoan cảm tốt như , còn quyết định kết hôn sau khi tốt nghiệp, cậu không sợ ấy biết chuyện này sẽ đau lòng sao?”
Phó Nghiên Tu nghe , bật nhạt:
“Tôi rằng mình có một lịch trình nghiêm ngặt. Cô ấy tin thật, chưa bao giờ ầm lên với tôi.”
“Hơn nữa, tôi chỉ gọi điện thoại ngủ chung với Thẩm Hi, đâu có gì có lỗi với ấy. Tôi bảo rằng chín giờ tối đi ngủ, xét theo một khía cạnh nào đó cũng là thật.”
Cuối cùng, ấy còn bổ sung thêm một câu: “Phải là, ấy thực sự rất dễ bị lừa.”
Lời vừa dứt, phòng tự học trống trải bỗng chốc im lặng đến đáng sợ.
Còn trái tim tôi, cũng vào khoảnh khắc này mà nguội lạnh hoàn toàn.
2
Tôi và Phó Nghiên Tu ở bên nhau ba năm.
Tình cảm bền chặt, thương nhau, gần như chưa từng có bất kỳ mâu thuẫn nào.
Là cặp đôi hoàn hảo trong mắt tất cả bè cùng lớp.
Chỉ có một điều, suýt nữa khiến chúng tôi tranh cãi.
Đó là,
Lịch trình sinh hoạt của Phó Nghiên Tu vô cùng đều đặn, mỗi tối đúng chín giờ, ấy sẽ đặt điện thoại sang chế độ im lặng, lên giường ngủ, và không nhận bất kỳ tin nhắn nào.
Dù tôi là ấy, cũng không có ngoại lệ.
Tôi vẫn còn nhớ rất rõ.
Hồi đó, tôi nhận một công việc bán thời gian ở công ty gần trường, nên kỳ nghỉ hè không về nhà mà ở lại ký túc xá.
Phó Nghiên Tu cũng không về nhà, rằng muốn ở lại trường để ở bên tôi.
Ban ngày tôi đi , buổi tối tranh thủ gặp ấy trước chín giờ, chưa từng quá giờ dù chỉ một phút.
Thực ra tôi cũng có chút không hài lòng.
Nhưng Phó Nghiên Tu khẳng định chắc nịch rằng đây là thói quen từ nhỏ của ấy, còn rằng ngủ sớm sẽ tốt cho sức khỏe.
Tôi chẳng có lý do gì để phản bác.
Sau đó, vào một buổi tối nào đó, tôi bất ngờ bị viêm ruột thừa cấp, đau đến mức lăn lộn trên giường.
Nhà tôi cách trường cả ngàn cây số.
Trong thành phố xa lạ này, giữa kỳ nghỉ hè, tôi gần như không tìm ai để nhờ giúp đỡ.
Người duy nhất tôi có thể cầu cứu, chỉ có trai tôi, Phó Nghiên Tu.
Lúc đó là mười một giờ đêm.
Tôi đau đến mơ hồ, vẫn cố cắn răng gọi điện cho ấy. Không ngoài dự đoán, không ai bắt máy.
Sau đó, tôi nhịn đau gửi cho ấy rất nhiều tin nhắn.
Tất cả đều bặt vô âm tín.
Khi đó, tôi chỉ nghĩ rằng ấy đã ngủ say, điện thoại lại để im lặng, không nghe thấy cũng là chuyện bình thường.
Vậy nên, tôi chỉ còn cách tự mình gọi 120.
Sau chuyện đó, dù có việc gì quan trọng vào buổi tối, tôi cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện tìm Phó Nghiên Tu nữa.
Tất nhiên, tôi cũng không trách ấy vì lịch trình sinh hoạt lành mạnh này.
Chỉ là tôi không ngờ.
Lịch trình mà tôi nghĩ là lành mạnh, hóa ra chỉ là một cái cớ để ấy lừa tôi.
Mỗi đêm, ấy chặn hết tin nhắn của tất cả mọi người, bao gồm cả tôi, chỉ để có thể thoải mái gọi điện thoại ngủ cùng người cũ mà không bị ai phiền.
Chuyện này, ra thật nực .
Mà người nực nhất, lại là tôi.
Dòng suy nghĩ cuồn cuộn trôi đi như thủy triều.
Tôi lại ngước lên vào phòng tự học.
Nhìn người con trai từng khiến tôi rung ngay từ lần đầu gặp gỡ trong một buổi hoạt câu lạc bộ, người đã kiên trì theo đuổi tôi suốt hơn nửa năm trời.
Tôi từng nghĩ rằng, trong mắt ấy chỉ có tôi.
Từng đồng ý lời cầu hôn sau khi tốt nghiệp, tin rằng chúng tôi sẽ bên nhau cả đời.
Tôi tin rằng, của chúng tôi sẽ kéo dài mãi mãi.
Một trong sáng, không một vết thương đau đớn nào.
Từng vì này mà tranh cãi với gia đình, thậm chí cố gắng ở lại thành phố xa lạ này để bảo vệ cảm của mình.
Bây giờ nghĩ lại, tôi thực sự ngốc đến đáng thương.
Trái tim như bị một bàn tay vô hình siết chặt, đau đến nghẹt thở.
Hai người trong phòng tự học vẫn không hề nhận ra sự hiện diện của tôi.
Bạn ấy tiếp tục hỏi:
“Vậy cậu thực sự quyết định kết hôn với Hứa Tận Hoan à? Nếu tốt nghiệp xong lập tức kết hôn, thì lúc đó ngủ chung rồi, chẳng lẽ vẫn có thể gọi điện thoại ngủ cùng Thẩm Hi sao?”
Nghe , Phó Nghiên Tu không trả lời ngay, ánh mắt thoáng chút mơ hồ.
Một lúc sau, ấy mới chậm rãi mở miệng:
“Tôi và Tận Hoan thực sự nhau. Chúng tôi đã hứa sẽ kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp, điều đó không phải là một trò .”
“Còn về tôi và Thẩm Hi, mọi chuyện đã kết thúc từ lâu.”
“Lời hứa này, chỉ có hiệu lực trước khi tôi kết hôn. Tôi không phải loại đàn ông vô trách nhiệm.”
Đứng trước cửa nghe những lời này, tôi lại cảm thấy thật nực .
Nếu ấy thực sự có trách nhiệm, thì khi đã có rồi, sao còn dây dưa với người cũ, thậm chí mỗi đêm vẫn gọi điện thoại ngủ cùng?
Chỉ riêng điều đó, chẳng phải đã là một sự phản bội rồi sao?
Thế , ấy lại không hề cảm thấy áy náy hay tội lỗi.
Người kia vẫn tiếp tục hỏi:
“Vậy nếu sau này Thẩm Hi quay về, cậu sẽ đối xử với ấy như thế nào? Là , hay là người xa lạ?”
Câu hỏi này, Phó Nghiên Tu không hề do dự.
Thậm chí còn có chút khó hiểu.
Anh ấy đáp ngay lập tức:
“Cho dù không thể người , từng có nhiều năm cảm như , chẳng phải là điều rất bình thường sao?”
Làm theo cách có thể gọi điện thoại ngủ chung mỗi đêm, đó là điều bình thường sao?
Người kia không thêm gì nữa, chỉ cúi đầu tiếp tục bài tập trước mặt.
Còn tôi, vẫn không đẩy cửa bước vào.
Bạn thấy sao?