2.
Tôi không có người thân, chỉ có một mình Lục Kình Xuyên.
Nhưng tôi không ngờ người đầu tiên biết tôi chết lại là Trần Khang – người của công ty bảo hiểm.
Lục Kình Xuyên mãi mới hoàn hồn lại , đến khi gặp Trần Khang, câu đầu tiên vẫn là:
“Cô ấy thật sự chết rồi sao?”
Trần Khang rõ ràng là người từng trải, không có chút dao , thuật lại toàn bộ sự việc.
Hai năm trước, tôi mua một hợp đồng bảo hiểm ở chỗ ta, và đã chỉ định người thụ hưởng.
Ba ngày trước, chiếc máy bay tôi đi gặp tai nạn, hôm nay có người thông báo với Trần Khang về cái chết của tôi, ta lập tức bắt tay xử lý thủ tục bồi thường.
“Anh Lục, theo như ý nguyện khi mua bảo hiểm của Bạch, khoản bồi thường này lên tới mười triệu tệ.”
“Cô ấy từng nhờ tôi với rằng, số tiền này là món quà cuối cùng ấy thật lòng muốn để lại cho .”
Tôi thật không ngờ Trần Khang lại câu đó ngay lúc này.
Cả người Lục Kình Xuyên run lên.
Nhưng sau đó lại nhanh chóng bình tĩnh ký vào giấy tờ cầu bồi thường, trông điềm tĩnh đến mức ngay cả Lâm Nguyệt Lê ở bên cạnh cũng bắt đầu lo lắng.
Lục Kình Xuyên mỉm trấn an ấy, rồi dặn dò đưa đến công ty.
Không phải chứ, Lục Kình Xuyên!
Tôi chết rồi mà, sao bình thản ? Có phải không còn tôi nữa không?
Tôi vừa tức vừa gào, bám theo quay lại công ty, thấy vùi đầu vào xử lý công việc, tôi chán đến mức bắt đầu lượn quanh phòng như hồn ma vất vưởng.
Tình cờ, tôi thấy trên giá sách có một cuốn album ảnh.
Nhìn không rõ lắm, chắc chắn không phải sách đứng đắn.
Hay quá ha, Lục Kình Xuyên giờ học hư rồi.
Tôi định lấy thì lại không thể cầm nổi, sốt ruột đến mức vò đầu bứt tóc, không biết đã ngồi chồm hỗm trên giá sách bao lâu thì Lục Kình Xuyên mới đứng dậy.
Bên ngoài trời đã tắt nắng, văn phòng cũng yên ắng hẳn.
Tôi từng bước tiến lại gần giá sách.
Trong lúc tôi còn đang tràn trề mong đợi và hụt hẫng, lấy ra cuốn album đó.
Trang bìa là ảnh chụp cận mặt của tôi hồi mười tám tuổi.
Còn là loại ảnh booth phóng to, bị chỉnh đến vỡ nét.
Tôi suýt nữa trợn trắng mắt vì hoảng.
Chẳng phải tấm này sớm mất tiêu rồi sao? Sao lại nằm trong tay Lục Kình Xuyên?
Anh ta lật từng trang, mắt tôi cũng mở to dần.
Bên trong cuốn album đó toàn là ảnh của tôi từ bé đến lớn, thậm chí có không ít tấm tôi còn chưa từng xem qua.
Xem ra Lục Kình Xuyên đã luôn lén để ý đến tôi đấy.
Trong lòng tôi có chút đắc ý thầm vui.
Nhưng rồi lại thấy trang cuối của album, đánh dấu là “ảnh cưới”.
Cả một cuốn album đầy ắp hình ảnh, mà duy chỉ có trang đó là trống không.
Không biết từ lúc nào, Lục Kình Xuyên đã nằm úp trên bàn, vai khẽ run lên từng nhịp.
Anh ấy đang khóc sao?
Tôi len lén trôi xuống gầm bàn , quả nhiên thấy đang khóc nức nở, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, lại còn cố nén tiếng không dám khóc thành tiếng, trông như meme Đô Min Tuấn khóc thảm thiết — thật sự không mấy đẹp đẽ.
Nhưng tôi vẫn rất rộng lượng mà an ủi :
“Không sao đâu, không sao đâu, em chỉ là chết thôi mà, còn lời một triệu tệ đấy.”
“Em tính rồi, em đào của cũng khoảng chừng đó, giờ coi như huề nhau. Anh mà còn khóc nữa thì chính là đào mỏ ngược đấy.”
Lục Kình Xuyên – “nam đào mỏ” – khóc suốt năm tiếng đồng hồ.
Khóc xong, như cái xác không hồn, mở cửa văn phòng bước ra ngoài.
Cả tôi và đều không ngờ rằng, Lâm Nguyệt Lê vẫn còn đứng ngoài cửa.
“Này, nếu nghe thấy ấy khóc thì cũng đừng ra, không thì ấy sẽ ghét đó.”
Tôi bay tới trước mặt ta, hung dữ mà đe dọa.
Dù không nghe thấy, ta vẫn rất biết điều.
“Tôi chỉ tiện đường qua công ty, nghĩ là Kình Xuyên chưa ăn gì nên mua chút đồ ăn khuya mang lên.”
Cô ta hơi lúng túng, chỉ vào mấy cái sandwich để trên bàn.
Nhưng tên đầu gỗ không hiểu phong kia bỗng nhiên một câu:
“Nhị Tâm rất thích sandwich của quán này.”
Lâm Nguyệt Lê ngạc nhiên hỏi lại:
“Vậy không ăn sao?”
Lục Kình Xuyên chẳng thèm quay đầu lại.
“Cầm giúp tôi đi, tôi mang về cho Nhị Tâm ăn.”
Điên rồi!
Điên thật rồi!
Tôi chẳng phải chết rồi sao?
Giờ tính cúng tế tôi à?
Tôi thấy nét mặt của Lâm Nguyệt Lê như nứt ra một vết nhỏ, còn căn phòng yên tĩnh bỗng trở nên quái dị vì một câu của .
Suốt dọc đường, tôi cứ chằm chằm vào miếng sandwich đó với ánh mắt sẵn sàng “xử lý”.
Thế sau khi về đến nhà, Lục Kình Xuyên chẳng hề có ý định dâng đồ cho tôi, mà lại đứng giữa căn nhà trống rỗng gọi lớn:
“Nhị Tâm, về rồi.”
Rõ ràng chẳng có ai đáp lại.
Vậy là bắt đầu lục tung mọi nơi tìm dấu vết của tôi, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng tôi.
Lâm Nguyệt Lê dường như không nhịn nổi nữa, nhào vào người khóc nức nở:
“Anh Kình Xuyên, chị Nhị Tâm chết rồi.”
“Chiều nay em nhờ người tra, tên chị ấy có trong danh sách chuyến bay gặp nạn đó.”
“Im miệng!”
Lục Kình Xuyên hiếm khi mất kiểm soát như , đuôi mắt đỏ bừng, toàn thân run rẩy.
“Ra ngoài, tôi không muốn thấy .”
Lâm Nguyệt Lê vẫn tiếp tục khóc:
“Anh Kình Xuyên, chị Nhị Tâm thật sự chết rồi, sao cứ như …”
“Tôi bảo ra ngoài!”
Lục Kình Xuyên bất ngờ túm lấy tay ta, lôi thẳng ra cửa, không chút lưu mà đuổi ta đi.
Trong chốc lát, căn nhà rộng lớn lại trở về với tĩnh lặng.
Anh ngồi sụp xuống đất, bật khóc nức nở.
“Anh khổ để gì chứ?”
Tôi nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng an ủi.
“Dù sao thì em cũng không có người thân, ngoài ra, chẳng ai vì em mà đau lòng cả. Nhưng thì khác, có bố mẹ thương mình, thấy thế này họ sẽ rất buồn đấy.”
Tôi còn chưa hết câu, Lục Kình Xuyên đột nhiên đứng dậy, đi thẳng tới trước cửa phòng tôi.
Căn phòng này là do tôi từng muốn có một không gian riêng, đã đặc biệt người thiết kế cho tôi.
Tôi là kiểu người lười dọn dẹp, nên bên trong rất bừa bộn, thậm chí không có chỗ đặt chân.
Sàn nhà đầy thú nhồi bông, bàn học bày bừa đủ thứ đồ bullet journal, còn giường thì khỏi —toàn là quần áo, bừa đến mức chẳng nỡ .
Lục Kình Xuyên thả người ngã xuống chiếc giường bừa bộn đó, đờ đẫn lên trần nhà.
Không biết đã qua bao lâu, bất ngờ lục trong đống quần áo và tìm một cuốn nhật ký.
Chết tiệt!
Tôi hoảng hồn, trong lòng lập tức vang lên hồi chuông báo .
Đọc tiếp
Bạn thấy sao?