Tô Tiểu Tiểu vẫn đang suy nghĩ, con chuột Tầm Bảo trên vai nàng ta đã kêu lên chíp chíp: "Chủ nhân chủ nhân, trên người nàng ta có rất nhiều bảo bối, nước miếng của Tùng Quả chảy hết cả ra rồi.""Trên người nàng ta còn có Ngọc Băng Hoa mà chúng ta vẫn luôn tìm kiếm.""Nếu chủ nhân có nó, chủ nhân có thể đột lên Hóa Thần."Tô Tiểu Tiểu vẻ mặt ghen tị: "Sư tỷ bây giờ đúng là có cơ duyên tốt, mà có thể tái tạo Kim Đan, kết Nguyên Anh thành công."Ta : "Đó cũng là nhờ phúc của sư muội."Tô Tiểu Tiểu thẳng: "Sư tỷ có Ngọc Băng Hoa không? Ta nguyện dùng hai cây linh thảo cao cấp hơn để đổi."Ta con chuột Tầm Bảo trên vai nàng ta, chậm rãi : "Sư muội đã hỏi, chắc hẳn trong lòng đã có tính toán rồi. Vẫn là con chuột Tầm Bảo này lanh lợi, không biết đã cướp đoạt bao nhiêu cơ duyên cho sư muội rồi. Nói đến đây, lúc trước đã rõ, những thứ thu ở Thập Lý Sơn Mạch, chúng ta sẽ chia đều, mà sư muội lại độc chiếm con chuột Tầm Bảo này lâu như . Có phải cũng nên cho ta nuôi thử không?"Tô Tiểu Tiểu ôm con chuột Tầm Bảo lùi lại nửa bước một cách cảnh giác, Ô Mặc chắn trước mặt nàng ta, ánh mắt lạnh lùng."Chỉ là với muội thôi, xem muội gấp gáp kìa."Cánh cổng bí cảnh lúc này mở ra, ta ha hả, sải bước đi vào.
Ô Mặc ôm vai Tô Tiểu Tiểu, nhỏ giọng : "Vào bí cảnh rồi muội hãy đợi ta ở phía tây, những gì muội muốn, ta đều sẽ cho muội. Người mà muội không muốn gặp, ta cũng sẽ khiến nàng ta biến mất hoàn toàn."Hắn hôn sâu lên môi Tô Tiểu Tiểu, thâm : "Ta biết trong lòng muội chỉ có một mình Chân Dương, Ô Mặc ta đối xử với muội cũng không kém hắn nửa phần!""Hắn không dám bất chấp tất cả để kết đạo lữ với muội, Tiểu Tiểu, chỉ có ta nguyện ý từ bỏ tất cả vì muội, kể cả mạng sống."Tô Tiểu Tiểu cảm , còn Ô Mặc thì đi theo ta vào bí cảnh.Đợi nàng ta vào bí cảnh, mang theo con chuột Tầm Bảo đi hái linh quả, lại thấy ta đang đánh nhau với một con vật.Ta túm lấy cổ con gà đen, dùng sức vặn gãy.Còn Tô Tiểu Tiểu thì nhân cơ hội hái quả.Ta nghiền nát xác con gà đen, : "Sư muội, muội là không phúc hậu rồi đấy?"Tô Tiểu Tiểu nhanh chóng cất quả vào nhẫn trữ vật: "Quả này là trời sinh đất dưỡng, ai hái trước thì là của người đó. Sư tỷ, chẳng lẽ sư tỷ ngay cả đạo lý này cũng không hiểu?""Ồ?"Nàng ta thấy ta mặc áo rách nát, không còn vẻ rạng rỡ như xưa, càng thêm kiêu ngạo: "Sư tỷ, tự lo cho bản thân mình đi."Ta gật đầu: "Đúng là nên tự lo cho bản thân rồi. Đúng rồi, con gà đen này c.h.ế.t rồi, muội không buồn sao?"Tô Tiểu Tiểu sững sờ: "Sao ta phải buồn?""Ô Mặc là thần điểu Phượng Hoàng Hóa Thần kỳ, hắn không phải gà đen gì cả!"Ta lấy ra một chiếc lông vũ phượng hoàng: "Chỉ là con gà đen trong núi, tưởng nhặt một chiếc lông vũ phượng hoàng là có thể bay lên cành cao biến thành phượng hoàng."Tô Tiểu Tiểu cảm nhận hơi thở của Ô Mặc: "Ngươi đã gì hắn?"Ta chỉ vào đống tro tàn trên mặt đất: "Ta đã nghiền xương hắn thành tro rồi.""Đáng tiếc, đáng tiếc, một chàng trai si . Muội rõ ràng có thể cứu hắn, lại chạy đi hái quả mọc đầy núi kia."Tô Tiểu Tiểu run giọng: "Không thể nào, Ô Mặc hắn là Hóa Thần, ngươi chỉ là Nguyên Anh, sao có thể đánh bại hắn?"Yêu đan của mẹ ta có thể khiến thú của toàn bộ giới tu tiên quỳ xuống thần phục.Hơn nữa ta g.i.ế.c người chưa bao giờ dùng linh lực.Ta và Tô Tiểu Tiểu giao đấu trăm chiêu, nàng ta thảm bại bỏ chạy.Ta chặn đường Tô Tiểu Tiểu, nhốt nàng ta ở đây: "Tô Tiểu Tiểu, ngươi nên trả nợ rồi."Mười bốn.Ta chuyển ánh mắt sang con chuột Tầm Bảo: "Năm xưa ngươi trộm chuột Tầm Bảo, khiến Chuột Vương trút giận lên ta. Ta tu vi bị hủy, ngươi lại đạp lên ta từng bước thăng tiến. Những năm này ngươi dùng linh thảo linh quả mà chuột Tầm Bảo trộm có yên tâm không?"Tô Tiểu Tiểu không ngừng dùng pháp thuật công kích, đều bị ta dễ dàng hóa giải.Trong bí cảnh tự thành nhất giới, lực lượng của Thiên Đạo sẽ không quá mạnh mẽ.Khí vận của nữ chính dù mạnh đến đâu, cũng chỉ có thể bảo vệ nàng ta khỏi c.h.ế.t mà thôi.Ta lại :"Chiến lợi phẩm chia đều, đây chính là lời ngươi đã ra, hiện giờ là định nuốt lời sao?"Tô Tiểu Tiểu dù có dùng hết pháp lực cũng không thể chạy thoát, nàng ta ôm chặt Tầm Bảo Thử, khẩn cầu:"Sư tỷ, ta đưa nhẫn trữ vật cho tỷ, tất cả linh thảo, đan dược đều cho tỷ. Chỉ xin tỷ đừng mang Tùng Quả đi, nó đã nhận ta chủ, sẽ không nghe lời tỷ đâu."Ta không hề dung: "Ta chỉ muốn con Tầm Bảo Thử này, ngươi tính sao?"Nàng ta bịch một tiếng quỳ xuống đất, nước mắt giàn giụa:"Tùng Quả giống như con của ta , ta đã nuôi nó hai mươi mấy năm, ta thật sự không thể sống thiếu nó. Sư tỷ, xin người tha cho chúng ta!"
Bạn thấy sao?