10.
Ta nheo mắt, lười biếng nằm trên mặt đất, bọn họ đã đi hết rồi, không còn ai chắn nắng cho ta nữa.Phơi nắng một hồi, ta ngủ thiếp đi, tỉnh lại thì trời đã tối.Sợi xích mà Chân Dương Tiên Quân trói ta chỉ dài ba mét, đầu kia nối với cánh cổng sơn môn hùng vĩ.Ta ngẩng đầu, ba chữ lớn khắc trên nơi cao nhất, Phái Kiếm Hư.Sẽ có một ngày, ta sẽ san bằng ngọn núi tiên môn này."Tiểu Hắc!"Người hái thuốc xách một chiếc đèn nhỏ chạy từ trên núi xuống.Hắn đã thay bộ đồ đệ tử ngoại môn.Nhìn thấy vết thương trên người ta, hắn nhỏ giọng mắng: "Lũ tu tiên này thật độc ác, ngay cả đám côn đồ ở Vọng Trì Nhai cũng không nỡ ra tay với chó mèo, may mà hôm nay ta đã đến.""Tiểu Hắc, ngươi có đau không?"Ta đương nhiên không thể chuyện .Người hái thuốc vừa bôi thuốc cho ta, vừa tự : "Ta đã nhận ơn ngươi nên mới vào tiên môn, ta sẽ không bỏ mặc ngươi. Đợi sau này ta trở thành đệ tử nội môn, sẽ đi cầu xin chưởng môn, để ông ấy thả ngươi về nhà. Ngươi còn nhỏ như , mẹ ngươi chắc chắn sẽ lo lắng lắm.""Còn nữa, ngươi có lạnh không? Người ngươi không có lông, sắp đến mùa đông rồi, ngay cả chỗ ngủ cũng không có."Người hái thuốc kéo sợi xích, nó không hề nhúc nhích.Hắn thở dài, ngồi xuống bên cạnh ta: "Tiểu Hắc, ngươi là thú gì ? Sao ta chưa từng thấy bao giờ? Ngay cả trong sách cũng không có."Ta há miệng, bắt chước hắn thở dài.Nói thật, ta cũng không biết mình là thú gì.Hình như ta không giống mẹ ta.Màu sắc cũng khác, toàn thân ta màu đen, mẹ ta màu bạc.Kỹ năng truyền thừa của bà ấy, ta không biết một cái nào.Một thân linh lực không biết sử dụng như thế nào, chỉ biết dùng sức mạnh.Hình như thứ duy nhất ta có, chính là thần thức mà người tu hành trên đời này đều có.Ta trầm tư hồi lâu, vẫn không nghĩ ra.Người hái thuốc chặt cây, mất rất lâu mới dựng một cái lán ọp ẹp.Hắn mồ hôi đầm đìa, lại rất vui vẻ: "Tiểu Hắc, sau này đây là ổ của ngươi."
Ngày hôm sau, bốn vị sư huynh kia lại đến, đá ta ra ngoài, giơ tay biến căn lán gỗ thành tro bụi.Người hái thuốc vẫn bôi thuốc cho ta xong, lại đi chặt cây.Lần này, hắn dựng một căn lán gỗ tốt hơn, hiệu quả cũng cao hơn.Cứ như ba năm trôi qua, bốn vị sư huynh kia cuối cùng cũng mất hứng thú với ta.Mọi người cũng quen với căn lán gỗ nhỏ ở cổng núi, và con thú nhỏ màu đen tuyền là ta.Người hái thuốc luôn tràn đầy sức sống, hắn báo tin vui: "Tiểu Hắc, ta đã Luyện Khí tầng năm rồi, chỉ cần đến tầng sáu là có thể Trúc Cơ."Ta mở mắt, vẫy đuôi, tỏ vẻ đã nghe thấy.Người hái thuốc càng ngày càng bận rộn.Hắn đã vào ngoại môn, ngoài việc chăm chỉ tu luyện hàng ngày, hắn còn không ngừng nhận nhiệm vụ của môn phái, chỉ có mỗi tối đi tuần tra mới đến cổng núi dừng lại một lúc.Ngày người hái thuốc Luyện Khí tầng sáu, hắn ở cổng núi đặc biệt lâu.Hắn : "Tiểu Hắc, đợi ta Trúc Cơ rồi, ta sẽ đi cầu xin chưởng môn, để ông ấy thả ngươi về nhà."Ta mở mắt, hắn một cách khó tin.Ta cứ tưởng câu lúc trước của hắn chỉ là .Xét cho cùng, con người là bậc thầy về những lời đường mật.Tuy nhiên, ta đương nhiên biết Chân Dương Tiên Quân sẽ không thả ta, dù sao từ khi người hái thuốc vào núi, ta chưa từng gặp ông ta lần nào.Nhưng lúc này ta không biết, đó là câu cuối cùng người hái thuốc với ta.Ngày hôm sau hắn đi tuần tra, vô bắt gặp Tô Tiểu Tiểu và tu Hóa Thần kỳ đang hôn nhau dưới trăng.Yêu tu kia chỉ tiện tay vung lên, người hái thuốc liền hóa thành tro bụi.11
Tại sao?Tại sao có người sinh ra đã là cẩm lý, số mệnh tốt đẹp?Tại sao một người bình thường nỗ lực lại không có một kết cục tốt đẹp?Ta mang theo thần thức đầy sát ý đ.â.m vào tu kia, hắn ôm đầu rên rỉ, mặt mày tái nhợt: "Ai? Dám ám toán ta!"Tô Tiểu Tiểu đẩy hắn ra, lấy tay che môi sưng đỏ, mắng: "Ô Mặc, ngươi còn không đi, sư tôn sẽ không tha cho ngươi đâu!"Ô Mặc quay người hóa thành phượng hoàng bay khỏi Phái Kiếm Hư.Vì sử dụng thần thức quá mức, kinh mạch ta rối loạn, linh khí cuồn cuộn, biển thức càng thêm đau đớn.Ta vừa khóc vừa , giọng quái dị, sợi xích trên cổ cũng kêu "vo vo".Cuối cùng ta cũng biết cách sử dụng thần thức.
Bạn thấy sao?