Chương 3: Vị Hôn Thê Cũng Không Tính
875 Words
Anh nửa giỡn nửa nghiêm túc, thưởng thức vẻ mặt cứng đờ của , sau đó buông cổ tay ra, ghét bỏ lấy khăn tay từ trong túi quần ra, cẩn thận lau sạch hai tay.
Anh ném khăn tay cho Kiều Mộ, tiếp đó nhâc đôi chân dài, tiêu sái đi lướt qua vai .
"Tôi đi trước, thư ký Diệp."
Giọng chế nhạo từ hướng cửa truyền tới, Diệp Hoan Nhan mới giật mình nhận ra Lăng Hàn đã rời đi.
Hai tay đút trong túi quần, đôi chân trong lớp quần tây thẳng tắp di chuyển không nhanh không chậm, vô cùng ưu nhã, trong tiếng bình thản xen lẫn ý lành lạnh, truyền vào trong tai .
"Sắp đến giờ việc rồi, đến trễ sẽ bị đó!"
Kiều Mộ khẽ liếc một cái, muốn lại thôi, cuối cùng vẫn xoay người, bước nhanh đi theo nhịp bước của Lăng Hàn.
Trong căn biệt thự rộng thênh thang, trừ người giúp việc trố mắt nhau, cũng chỉ còn lại mỗi một Diệp Hoan Nhan.
"Biết tại sao tôi ngầm cho phép hành của bà nội, để ở nơi này không?"
"Bởi vì có một miễn phí, phàm là đàn ông, sợ là sẽ không ai từ chối."
Tựa như trong cơn mê, giọng người đàn ông thỉnh thoảng truyền đến bên tai , người lập tức mềm nhũn, bám vào lan can phía sau.
Sau lưng truyền đến từng cơn ớn lạnh.
Hóa ra, mới là định nghĩa của dành cho .
Anh chỉ định ngủ , không định cho một danh phận.
Hóa ra là như ...
"Thiếu phu nhân, không sao chứ?" Một người nữ trẻ tuổi tiến lên đở ở .
Cô muốn lắc đầu, một tiếng "không sao", trong cổ họng giống như nghẽn lại, lúc này, bên tai lại truyền tới tiếng xì trách nhẹ của một người nữ khác: “Cái gì mà thiếu phu nhân, cậu Lăng còn chưa thừa nhận thân phân ta đâu! Bà cụ ngầm cho phép thì có ích gì, thiếu gia không đồng ý tổ chức hôn lễ, ta ngay cả đến thân phận một vị hôn thê cũng không tính!"
Giọng đó rất nhỏ, ở trong đại sảnh an tĩnh lại như lựu đạn rơi xuống vũng nước sâu, nổ vang bên tai mỗi người.
"Chứ gì nữa, cùng lắm là coi như là một người phụ nữ leo lên giường cậu Lăng, chỉ là cậu Lăng ngủ qua nhiều người phụ nữ như , chẳng qua ta cũng chỉ là một trong hàng vạn trong đóa hoa mà thôi."
"Có khi còn là, đóa hoa không cưng chiều nhất nữa kia."
Suy nghĩ đến sự "đối đãi đặc biệt" của cậu Lăng đối với người phụ nữ này, lá gan mọi người cũng lớn lên, một lời tôi một lời, trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Nghe những lời xì xầm giễu cợt này sắc mặt Diệp Hoan Nhan càng ngày càng khó coi, buộc mình kiềm chế uất ức trong nội tâm, bày ra vẻ mặt vui vẻ.
Có thể đây chính là sự trả thù của Lăng Hàn dành cho nhỉ?
Nỗi hận của với , dù đến tận đời cũng chưa chắc tan đi.
...
Nơi việc của Diệp Hoan Nhan không phải ở tập đoàn Hoan Ngu, không cưỡng cầu của bà nội Lăng, bị cưỡng ép xếp ở cạnh Lăng Hàn.
Cho nên tiếng "thư ký Diệp" kia của Lăng Hàn, gọi không hề sai.
Tập đoàn Hoan Ngu là do các đời trước của nhà họ Lăng thành lập, nhà họ Lăng truyền từ đời này sang đời khác, theo lẽ dĩ nhiên rơi vào tay Lăng Hàn.
Anh dùng bảy năm mới có thể xây dựng nó thành đế quốc giải trí, nên vô cùng nổi danh trong giới giải trí, đào tạo gần một nửa nữ diễn viên danh tiếng trong giới.
Ví dụ, Mạch Giai Nhân, người lúc trước vừa ngoại với ảnh đế và Yên Quả Quả - dẫn chương trình phát sóng trực tiếp TR.
"Thư ký Diệp, đây là một tài liệu cần phải gửi cho các bộ phận, còn có một bản báo cáo cần gửi đến văn phòng tổng giám đốc ký tên, bản báo cáo này rất quan trọng, đừng mất nó đấy nhé."
Mia sở hữu một đôi chân thon thả, sau khi để lại một chồng hồ sơ màu xanh cho liền bỏ đi.
Diệp Hoan Nhan rời tay khỏi chuột, mở tài liệu ra xem lướt qua, sau đó nhớ tới hai chữ "văn phòng tổng giám đốc", đầu lại bắt đau nhức.
Bạn thấy sao?